Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013

Hắc ô nha bạch ô nha chương 6

Chương 6. Nhiệm vụ No.1

 Vinh Kính và  Tạ Lê Thần quyết định tạm gác chuyện cãi cọ sang một bên, bàn về kế hoạch A.

“Nói cách khác là còn có kế hoạch B à?” Tạ Lê Thần hỏi, Vinh Kính không trả lời, chỉ bảo anh chuẩn bị mặt nạ hóa trang thành Charles và một bộ quần áo.
                                                              

Sau khi ăn cơm tối xong, cửa lại được mở ra, vinh Kính theo thói quen ném một chiếc đĩa ra ngoài.

May mắn là người đó phản ứng cũng rất nhanh, nghiêng đầu né tránh”Wow wow… Bạo lực quá nha!”

“Là ai…”

“Ê nè!” Tạ Lê Thần ngăn Vinh Kính lại:” Cậu đừng cứ lúc nào cũng như một con gà đá như thế chứ! Người xấu thì làm gì có chìa khóa nhà tôi được hả?”

Vinh Kính bình tĩnh nhìn anh một cái, rồi phán cho một câu xanh rờn:” Thì bởi vì anh cũng là người xấu, cho nên theo suy luận của tôi thì… Việc ném chén đĩa này là vô cùng cần thiết.” (=]]]]]]]]])

“A, quả nhiên là rất thú vị a.” Người vừa mới đến cười, cao thấp đánh giá Vinh Kính:

“Cậu là Vinh Kính?”

“Anh là ai?” Vinh Kính cùng lúc đó cũng đánh giá người mới tới này, chỉ thấy đó là một  người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao gầy, ăn mặc rất hợp thời, mái tóc dài được cột tùy ý, đeo một cái kính râm, trông rất chững chac và hợp thời trang.

Vinh Kính nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi Tạ Lê Thần:” Này, cũng là minh tinh à?”

“Quá khen quá khen” Người nọ mỉm cười, đi đến bắt tay Vinh Kính:” Tôi tên Tào Văn Đức, là người đại diện của Lê Thần và Tảo Thần.”

“Xin chào, tôi tên là Vinh Kính.” Vinh Kính bắt tay Tào Văn Đức”Là vệ sĩ của cậu ta.”

“Vệ sĩ à?” Tào Văn Đức hoài nghi nhìn Tạ Lê Thần, hỏi:” Tại sao lại mướn vệ sĩ thế, gia đình cậu mướn cho à?’

“Ừ!” Tạ Lê Thần mỉm cười:” Gọi vệ sĩ như thế cho nó dễ nghe thôi chứ thật ra là osin nhà tôi đó…” Nói xong, còn chọt thêm một câu” Ê tối nay rảnh không? Đêm nay trời đẹp, nếu có rảnh thì qua đây coi osin bé nhỏ nhà tôi nhảy vũ điệu con thỏ…. Ui…!”

Anh còn chưa dứt lời thì đã bị Vinh Kính nhéo cho một cái rõ đau, đau đến mức hét toáng cả lên

Tạ Lê Thần nghiến răng, chỉ thẳng vào mặt Vinh Kính:” Tôi còn chưa có quên nha, vũ điệu con thỏ! Đêm nay cậu chết chắc rồi!”

Vinh Kính đau khổ lết lại cái máy vi tính của mình, tiếp tục nghiên cứu tư liệu, lòng thầm suy tính có cách nào có thể xóa trí nhớ của cái tên chết tiệt Tạ Lê thần này hay không a?!

“Buổi tiệc từ thiện tối nay sẽ có rất nhiều nhân vật quan trọng đến tham dự đó.” Tào Văn Đức huơ huơ tay trước mặt Tạ Lê Thần để gọi hồn của cái tên đang cười ngu nào đó:”Ngay cả người diễn viên cùng đạo diễn của bộ phim mà cậu sắp cộng tác cũng đến nữa đó!”

“Nè!” Tạ Lê Thần cảm thấy có chút nhàm chán, bèn tiếp tục đến quấy rầy Vinh Kính.

Vinh Kính không thèm đếm xỉa đến cái tên mặt dày kia, cậu còn đang bận tìm mấy cái điểm mù của mấy cái camera nhà Charles nữa nha!

Lúc này, bỗng nhiên điện thoại của Tạ Lê Thần reo lên, anh nhấc lên nghe, thì ra là gã thám tử  mà anh bắt được gọi tới.

Tạ Lê thần vui vẻ hỏi:” Ê tiểu quỷ, nhanh như thế mà đã có đầu mối rồi sao?”

“Tôi chỉ biết hắn là một người nươc ngoài, tên là Jeff”

“Tỷ phu?” Tạ Lê Thần nhíu mày:” Cái tên quái quỷ gì thế?”
(Jeff đọc gần giống với tỷ phu 'Jiěfu',  ha! Thằng Thần lãng tai thí sợ =]]]]]]]]]]]]]])
Tào Văn Đức đang ngồi uống trà bỗng ngước mặt lên, quay đầu nhìn Tạ Lê Thần một cách sửng sốt.

“Đó là tên gọi của anh ta, anh ta cũng nổi tiếng lắm, diễn cũng được vài phim rồi. Ủa, đều là đồng nghiệp với nhau, sao anh lại không biết anh ta là ai? Ít ra cũng nghe qua rồi chớ?” Nam sinh nhỏ giọng cầu xin:’ Đại ca à, em chỉ biết có nhiêu đó thôi a, anh làm ơn làm phước tha cho em đi”

“Ừ… Tạm thời thì cứ như thế đi.” Tạ Lê Thần cúp điện thoại, quay đầu lại, bắt gặp Tào Văn Đức đang nhìn mình chằm chằm.

“Hồi nãy tôi có nghe Tảo Thần nói…. Cái người mà mướn thám tử theo dõi cậu tên là Jeff à?” Tào Văn Đức rất thông minh nên cũnh đoán ra được vài phần rồi.

Tạ Lê Thần nháy mắt mấy cái, đáp: "Anh rể của cậu hả?’

“Thôi đi, ở đây ai cũng nghe tên đó gọi là Jeff.”  Vinh Kính không biết từ  đâu tự nhiên xen vào, cậu tiếp tục gõ bàn phím, sau đó lại không quên đá thêm một câu nữa:” Ngu ngốc! Hay nói đúng hơn là anh đùa chả có chút thú vị gì!” (há há, quả báo…=]]]]]]]]]])

Tạ Lê Thần hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cái ham muốn hung hăng đè cậu xuống mà nhéo má cậu, anh hỏi Tào Văn Đức:” Cậu biết hắn ta à?”

“ Diễn viên sẽ hợp tác với cậu trong bộ phim sắp tới chính là anh ta, và đạo diễn là Kevin.” Tào Văn Đức nhún vai:” Quái lạ, anh ta theo dõi cậu để làm cái gì vậy nhỉ?”

“Thằng nhóc đó là gay à?” Tạ Lê Thần khoát khoát tay, nói:” Giúp tôi từ chối hợp đồng này đi, tôi không muốn hợp tác với lũ nước ngoài.”

“Tại sao?’ Tào Văn Đức cảm thấy rất khó hiểu:” Bộ phim này  tôi đã tốn rất nhiều công sức để giúp cậu được nhận vô đó nha, giờ nói bỏ là bỏ được sao chứ? Tôi làm sao ăn nói với bọn họ đây?”

“Bởi vì tôi không thích mấy người có lông ngực.” Tạ Lê Thần nghiêm túc nói:” Cái thứ người  chưa tiến hóa hoàn toàn!”

“Khụ khụ.” Vinh Kính buông laptop xuống, tay vẽ vòng tròn trên mặt bàn, từ tốn nói:” Hai anh…. Hình như đang nói lạc đề rồi đó.”

Tạ Lê Thần và Tào Văn Đức xoay mặt nhìn cậu, trăm miệng một lời đáp:”Đừng có xía vô chuyện nhà người ta!”

Vinh Kính liếc bọn họ một cái, tiếp tục gõ bàn phím.

“Nói chung là bây giờ cậu làm ơn làm phước nhận cái hợp đồng này dùm tôi.” Tào Văn Đức đạp đạp cái sô pha của Tạ Lê Thần:” Gặp dịp thì đùa giỡn một chút, dù sao anh ta cũng diễn nhân vật phản diện, bất quá thì cậu kiếm cơ hội để chỉnh anh ta một chút cho hả giận.”

Tạ Lê Thần cảm thấy chả có chút hứng thú nào cả. Tất nhiên rồi, từ lúc gặp Vinh Kính cho đến nay, anh chả còn hứng thú đi trêu chọc ai khác ngoài cậu vệ sĩ đáng yêu nhà mình. Nhìn cậu đang nghiêm túc ngồi trên sô pha gõ bàn phím, bên cạnh là một sấp tài liệu, anh liền không nhịn được mà ghé qua, dịnh bụng tiếp tục trêu cậu một chút.

“Hai cậu đang bận cái gì thế?” Tào Văn Đức cảm thấy có chút tò mò nên cũng ghé lại xem.

Vinh Kính bỗng nhiên đóng laptop lại, lỡ tay làm kẹt lun ngón tay của Tạ Lê Thần vào đó, khiến cho anh đau đến muốn khóc luôn, đồng thời nhanh chóng giấu tất cả tài liệu trên tay, bìnhtĩnh nói với Tào Văn Đức:” Không có gì hết!”

Tào Văn Đức giật giật khóe miệng, cái này…. Rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi mà !
                                                                       

Đến tối, trước khi Vinh Kính và Tạ Lê Thần đi ra ngoài, Vinh Kính kéo Tạ Lê Thần đến một chỗ tối, nắm cổ áo anh, gằn giọng nhấn mạnh từng chữ:” Đừng … Có... Đến…  Trễ!”

Nói xong thì chạy biến đi.

Tạ Lê Thần ngồi trên  xe của Tào Văn Đức, nhân tiện nhìn qua bản hợp đồng, nhếch miệng cười nghĩ đến Vinh Kính.

“Này!” Tào Văn Đức điều chỉnh kính chiếu hậu, hỏi:” Vinh Kính thật sự là vệ sĩ của cậu à?’

“Uhuh!” Tạ Lê Thần cũng không trả lời, chỉ hừ hừ vài tiếng  lấy lệ.

“Mau khai thật đi, cậu ấy rốt cuộc là ai hả?”

“Bí ~ mật ~!” Tạ Lê Thần cố ý kéo dài thanh âm.

“Ngay cả tôi và Tảo Thần, cậu cũng không nói sao?” Tào văn Đức bất mãn nói.

“Ầy, nói thì mất vui hết!’ Tạ Lê Thần cười cười:” Tôi đã hứa với cậu ta là sẽ giữ bí mật chuyện này, cho nên... Nếu mà tôi nói ra, lỡ cậu ấy bỏ chạy mất thì sao? Lúc đó thì tôi lỗ vốn mất!”

“Cậu ta sẽ không biết đâu.”

“A… Cái này thì cậu yên tâm đi ha!” Tạ Lê Thần đảo mắt nhìn xung quanh một chút, sau đó lại nhìn quần áo của mình, nhỏ giọng nói:” Với cái tính cách hung dữ  như  một tiểu yêu quái, thể nào cậu ta cũng giở vài trò hèn hạ trên người tôi, đại loại như gắn máy nghe trộm hay vài thứ linh tinh gì đó trên người của tôi và cậu, cho nên… Tôi không thể để mắc mưu cậu ấy được.”

“Chậc!”  Ở một nơi nào đó, Vinh Kính rút tai nghe ra, nhỏ giọng mắng:” Đáng ghét! Tả Lập Đình, Tạ tiểu nhân!”
                                                

Khi đang lái xe, điện thoại bỗng vang lên, Vinh Kính nhấc máy: ”Khoa Lạc?”

“Tôi đã điều tra ra được cái tên Jeff kia.” Khoa Lạc nói tiếp:” Tên đầy đủ của hắn là... Jeff  Vladimir Shiwei Chomsky.”

Vinh Kính nhếch miệng:” Người Bắc Âu?”

“Đúng vậy, bên ngoài là như thế, nhưng mà...” Khoa Lạc trầm mặt một hồi, sau đó thấp giọng nói:” ...Thế nhưng, trong quá trình điều tra, tôi lại thấy có chút vấn đề, cho nên đã cho điều tra kĩ hơn, và kết quả... Tất cả lý lịch cá nhân của hắn trước năm 18 tuổi… Đều là giả.”

“Ừm, Có vấn đề!” Vinh Kính lái xe đến biệt thụ của Charles, cậu đảo một vòng để kiểm tra tình hình:’ Hắn ta có quan hệ gì với Tạ Lê Thần ?”

“Yên tâm đi, tiểu sử của Tạ Lê Thần rất trong sạch, cho nên cũng không có quan hệ gì với hắn ta cả.” Khoa Lạc hỏi:” Hành động tối nay không có vấn đề gì chứ?”

“Tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà… Khoa Lạc à, sau nhiệm vụ này, ông có thể cho tôi chuyển công tác được không, cái tên Tạ Lê Thần này… Chả có gì đặc biệt cả.” Vinh Kính nói, phát hiện ở đó có một trạm quan sát, thế là cậu đậu xe gần đó.

“Không được!" Khoa Lạc nhất quyết cự tuyệt:” Tạ Lê Thần là nhân vật mấu chốt, cho nên cậu nhất định phải hợp tác với anh ta. Còn ở các phương diện khác, cậu cũng phải bảo vệ an toàn cho anh ta nữa.”

“Anh ta bất quá chỉ có thông minh một chút và có thêm khả năng hóa trang thành người khác thôi mà, ngoài ra còn cái gì giỏi nữa đâu?” Vinh Kính cảm thấy có chút khó hiểu:” Rốt cuộc là ông còn giấu tôi chuyện gì nữa?”

“Tóm lại cậu chỉ cần…” Khoa Lạc im lặng đến một lúc  lâu, sau đó nói tiếp: ”Anh ta là một nhân vật vô cùng quan trọng,  nên cậu hãy cố gắng bảo vệ anh ta cho thật tốt!” Nói xong, cúp điện thoại.

Vinh Kính thở dài, tắt động cơ xe, sau đó chuẩn bị vài thứ để  đột nhập vào biệt thự. Cậu mang theo một cái găng tay có chứa kim gây mê để đối phó với đám bảo vệ.
                                                        

Nói về Tạ Lê Thần và Tào Văn Đức. Lúc này, hai người đã đến ngôi biệt thự. Cả hai đang xuống xe, chuẩn bị tiến vào.

Từ trước đến nay, với những buổi tiệc từ thiện như thế này, Tạ Lê Thần đã tham gia nhiều rồi, cho nên căn bản cũng không có cảm giác mới mẻ gì cả. Cho nên bây giờ anh chỉ chú ý đến thời gian để có thể phối hợp cùng với Vinh Kính, hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Tào Văn Đức vỗ nhẹ vào vai anh:” Đến đây.”

Tạ Lê Thần theo bản năng nghĩ đến Vinh Kính, ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy hai ngoại quốc đang đến, một người béo ục ịch, người còn lại thì cao gầy.

Cái người béo ục ịch kia chính là người tổ chức buổi tiệc- Charles. Lão ta rất nhiệt tình bắt tay Tạ Lê Thần:” A, Tạ tiên sinh, hân hạnh hân hạnh!”

Trong lòng Tạ Lê Thần thầm nhủ, không biết là ai mới là người cần nói câu này đây a?

“Tào tiên sinh” Người đàn ông cao gầy đứng đằng sau Charles đến bắt tay Tào Văn Đức, tựa hồ là có chút quen biết với y.

Tạ Lê Thần liếc gã một cái, chỉ thấy người nọ quả thật là một người Bắc Âu đúng chuẩn, cao to tuấn lãng, ngũ quan tinh tế, gã ta có một đôi mắt xanh lam rất đẹp, sắc lẻm lại băng lãnh, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy như  đang nhìn thấy một con sói hung hãn đang tung hoành trên cánh đồng tuyết của miền Siberia.

Tào Văn Đức giới thiệu những người mới tới cho Tạ Lê Thần nghe, thì ra, cái tên ngoại quốc cao gầy này chính là Jeff_ Người cộng tác của anh trong bộ phim sắp tới.

Tạ Lê Thần cố ý bóp chặt tay gã để dò xét tâm tình, thế nhưng, gương mặt của Jeff vẫn bình tĩnh, tựa hồ như chưa hề làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm của mình cả. Trong lòng Tạ Lê Thần thầm nghĩ: Cái tên này, chỉ có thể xếp hắn vào hai loại.A: Nhầm người rồi, B:Thủ đoạn

“Tạ tiên sinh đây so với trong lời đồn, thật sự là anh tuấn hơn nhiều a.” Jeff thoạt nhìn trông nghiêm túc, nhưng cử chỉ của hắn lại có vẻ rất nhiệt tình, làm cho Tạ Lê Thần đã nghĩ ngay đến trưởng hợp B- Thủ đoạn.

Những người xuất hiện ở đây đều là những người thành đạt và nổi tiếng, cho nên xung quanh chỉ toàn là những câu khen ngợi thổi phồng hết sức sáo rỗng lẫn nhau mà thôi.

Tạ Lê Thần cảm thấy chán, anh đi dạo xung quanh, nhìn mấy món đấu giá của đêm nay, còn tên Jeff  kia thì cứ lẽo đẽo đằng sau anh.
                                                               

Cùng lúc ấy, Vinh Kính đang nhanh chóng đột nhập vào trong biệt thự, đã thành công qua mặt bảo vệ, thuần thục tiến lên lầu 2, thông qua hành lang đi vào thư phòng, tiến đến một góc, ba giây sau liền giải quyết được cái tên bảo vệ đang ẩn thân ở đó, nhìn động hồ… Đến lúc rồi, thế mà sao giờ này Tạ Lê Thần vẫn chưa đến a.

Nguyên bản thì Tạ Lê Thần đã sớm canh thời gian, thế nhưng do Jeff quản anh quá chặt, ngay cả khi Tạ Lê 
Thần lấy cớ muốn đi vệ sinh, cái tên mặt dày kia cũng vô tận WC chờ, khiến cho anh không tài nào lẻn đi được.

Mắt thấy thời gian đang trôi qua, Tạ Lê Thần đã thử hết mọi cách, thế nhưng cứ bị cái tên chết tiệt này bám theo mãi, làm thế nào cũng không đi được.

Vinh Kính nhìn đồng hồ, đã hết một phút rồi, cậu tức giận—Gà mờ thì vẫn là gà mờ mà, chả làm được trò trống gì! Cậu đeo tai nghe điện thoại lên, muốn biết xem hiện giờ Tạ Lê Thần đang ở nơi nào, lại nghe thấy thanh âm của Tạ Lê Thần truyền đến:” Tại sao anh cứ theo tôi hoài vậy?”

Jeff dùng giọng Trung còn gượng gạo của mình mà trả lời:” Cùng đường thôi, nhưng mà Tạ tiên sinh à, hình như anh đang cố ý tránh mặt tôi thì phải?”

Vinh Kính vừa nghe vừa nhíu mày. Ra là bị người khác ngáng đường!

Nghĩ xong, Vinh Kính áp dũng kế hoạch B, lấy điện thoại di động ra.

Đang lúc Tạ Lê Thần  suy nghĩ biện pháp, bỗng nhiên điện thoại reo lên, vừa mở lên, thì nghe Vinh Kính mắng cho một câu:” Gà mờ!”

Tạ Lê Thần tức giận, thằng nhóc chết toi, lại nữa rồi!

“Kế hoạch B!”

“À...” Tạ Lê Thần cười cười:”... Như vậy a.”

“Anh yểm trợ cho tôi, cố gắng đừng cho ai tiến vào thư  phòng.”

Đang khi nói chuyện, chợt nghe đầu bên kia Jeff hỏi:” Nói chuyện với ai mà giọng ôn nhu quá vậy, người yêu à?”

Tạ Lê Thần chớp mắt, quay trở lại điện thoại, cười với Vinh Kính mà rằng:” Ừm, bảo bối à, ở đây vui lắm… Đến, hun anh một cái nà!”(=]]]]]]]]]]]]]])

Vinh Kính giật mình:” Quấy rối tình dục! Không để ý.” Nói xong, cúp điện thoại.

Ở đây không có người qua lại, Vinh Kính lấy từ trong ba lô ra trang phục và đạo cụ mà Tạ Lê Thần đã chuẩn bị sẵn, cậu đội tóc giả vào, thay quần áo, sau đó đi đến thư phòng, nhưng lại thấy đèn trong thu phòng bật sáng.

Vinh Kính chau mày, nhìn vào phòng một chút, cậu kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên- trong phòng có một cặp nam nữ đang thân mật với nhau. Vinh Kính đã từng xem hình, nữ chính là con gái của Charles, còn người nam kia thì cậu không biết, hình như là một sinh viên.
Vinh Kính nghĩ nghĩ, đi đến cửa, tằng hắng một tiếng.

Hai người bên trong giật mình, nhìn lại, thì thấy “Charles” đang đứng lù lù ở ngoài của thì cảm thấy sợ hãi. Cô gái xấu hổ nói:” Cha… Papa….”

Quần áo của cả hai lúc này không chỉnh tề, cho nên họ phải cúi xuống chỉnh trang lại y phục.  Vinh Kính thừa cơ, nhanh như chớp đánh ngất cả hai.

Trong lòng Vinh Kính sáng tỏ, sở dĩ cả hai người này có thể thân mật ở trong này, bởi vì ở đây không có camera. Cho nên cậu nhanh chóng đi đến máy vi tính, đem USB cắm vào CPU, sau đó khởi động máy.
                                                            

Lúc này, Tạ Lê Thần đang đứng trong đại sảnh, và cái tên Jeff thì vẫn một mực bám theo anh.

Tạ Lê Thần nhìn đồng hồ, chắc đã khởi động máy tính rồi, chỉ cần vài phút nữa là hoàn thành nhiệm vụ. Charles đang cùng mấy người trò chuyện, trong thời gian ngắn không thể đi vào đâu. Nói cách khác, nhiệm vụ lần này, Vinh Kính đã hoàn thành tốt.

Chính lúc này, bỗng nhiên có một tên bảo vệ từ bên ngoài chạy vào, nói cái gì đó với Charles. Nghe xong, lão chau mày, vội vàng từ biệt quan khách, rồi nhanh chóng đi về phía thư phòng.

Tạ Lê Thần nhíu mày, tựa hồ như  có chút nghi hoặc:” Xảy ra chuyện gì thế? Tại sao trông ngài Charles lại có vẻ vội vã đến như thế?”

Jeff  sửng sốt, xoay mặt nhìn sang rồi lắc đầu:” Không biết nữa.”

Nhưng thực chất, Tạ Lê Thần nói câu này là không phải để cho Jeff nghe, mà đang báo cho Vinh Kính ở đầu bên kia rằng- Charles đang đến!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét