Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

Hắc ô nha bạch ô nha chương 5

Chương 5. Động vật đơn bào

“Tôi không đồng ý!” Tuy Vinh Kính không biết vũ điệu con thỏ là cái gì, nhưng nếu bảo cậu khiêu vũ, thì điều này thật quá kinh khủng đi, cậu nhất quyết từ chối “Có chết cũng không làm!”

“Nói lời mà không giữ lấy lời, thì người đó là kẻ tiểu nhân a, tùy cậu thôi… Vinh tiểu nhân.” Tạ Lê Thần nháy mắt với cậu: “Ai da, một nhân viên chuyên nghiệp, siêu anh hùng thế mà không biết giữ lời hứa, cậu có thấy tên siêu anh hùng nào mà giống cậu vậy không? Không biết giữ lời, hừ.”

Vinh Kính cuối cùng, trong ê chề, đành phải chấp nhận cái điều kiện đáng sỉ nhục này, cơ mà… Vũ điệu con thỏ là cái quái quỷ gì nhở? Không biết có thông tin về nó ở trên mạng không ta?

Quay trở về chuyện chính, nam sinh kia khai rằng: Hắn ta được mướn bởi một tay thám tử tư, và tay này được đặt cọc một số tiền lớn để theo dõi xem Tạ Lê Thần có bạn gái hay bạn trai; nhân tiện chụp luôn hình về cuộc sống thường ngày của nam tài tửHắn ta đã theo dõi Tạ Lê Thần đã được vài ngày nhưng chỉ thấy anh đi chung với Tạ Tảo Thần hay với người đại diên, ngoài ra thì không còn người nào khác cả. Đã bắt đầu nản chí, thế nhưng may sao, hôm nay gã lại thấy anh đi chung với Vnh Kính, nên tranh thủ thời cơ mà chộp vài tấm… Ai ngờ, lại bị phát hiện.

“Thân chủ của cậu là ai?” Tạ Tảo Thần hỏi

“Tôi cũng không biết nữa, hình như là một đại minh tinh nào đó.”

“Đại minh tinh?” Tạ Tảo Thần hỏi ngược lại anh mình: “Anh, bộ gần đây anh đắc tội với người nào à, hay lại có người thầm mến anh nữa rồi?”

Vinh Kính nghe xong liền quay sang hỏi tên nam sinh kia: “Thân chủ của cậu là nam hay nữ?”

“Nam.”

“Chắc chắn là kẻ địch rồi, không thể là người thầm mến được.” Vinh Kính kết luận.

“Không phải đâu Kính Kính ơi.” Tạ Tảo Thần đấm nhẹ lên vai Vinh Kính: “Nhìn vậy chứ  anh hai cũng được nhiều nam nhân yêu mến lắm đó.”

Vinh Kính nhíu mày, liếc nhìn Tạ Lê Thần một cách kinh thường. May sao Tạ Lê Thần lại đang tưởng tượng đến lúc Vinh Kính nhảy vũ điệu con thỏ, nên không hề chú ý đến – chứ  nếu có thì bảo đảm sẽ có cuộc đấu võ mồm nữa a.

Tạ Lê Thần nhìn chứng minh nhân dân cùng với thẻ học sinh, đồng thời tra cứu số điện thoại của tên nam sinh kia. Sau đó, anh ép gã cố gắng tìm hiểu xem vị thân chủ bí ẩn của gã là ai, nếu hỏi được thì cho qua, còn nếu không thì… Gã chết chắc rồi.

Ngoài ra, theo đề nghị của Vinh Kính, Tạ Lê Thần quyết định mướn thợ thay tất cả các cửa kính thông thường ở căn hộ thành loại kính một chiều - loại kính khi nhìn từ bên ngoài vào thì tưởng đó là gương, nhưng nếu đứng từ phía trong nhìn ra thì có thể thấy được mọi chuyện ở bên ngoài, không sợ bị phát giác.

                                                                                   

Về tới nhà, Vinh Kính đã trốn vào một góc nào đó, mở máy tính tra cứu “Vũ điệu con thỏ”.Càng xem, mặt cậu càng trở nên tái xanh, cái điệu nhảy này cũng thật là… Quá dị mà! Mặc dù nó không có nhiều động tác phức tạp lắm.

Tạ Lê Thần lười nhác nằm ườn trên ghế sô pha, định bụng sẽ đánh một giấc thật ngon để buổi tối còn phải đi đến cái buổi tiệc từ thiện gì đó nữa. Về phần Tạ Tảo Thần, sau khi xem náo nhiệt đủ rồi thì trở về làm việc tiếp.

Trong phòng lúc này chỉ còn vang lên tiếng gõ lách cách từ bàn phím máy tính của Vinh Kính - không biết là cậu đang làm cái khỉ gì…. Tạ Lê Thần, vật lộn với ước muốn được ngủ yên lành trong tiếng lách cách khó chịu đó; anh tức quá ngồi bật dậy hỏi: “Ê nè, cậu đang làm phiền tôi đó nha.”

Vinh Kính coi như chưa nghe thấy gì, vẫn cứ tiếp tục công việc của mình.

Tạ Lê Thần không nhịn nổi, đứng dậy đến cạnh bên cậu. “Đang làm cái gì vậy?”

“Tôi đang tìm cách xâm nhập để khống chế hệ thống camera của biệt thự Charles. Có điều,  máy tính của lão có bức tường lửa, tôi không cách nào xâm nhập được.” Vinh Kính lấy điện thoại ra, đoạn nói tiếp: “Đành phải nhờ Khoa Lạc cử nhân viên kĩ thuật đến giúp thôi, tôi cần phải biết cụ thể vị trí camera trong nhà lão.”

“Ngốc quá!” Tạ Lê Thần giật laptop của Vinh Kính rồi tỉnh bơ  gõ bàn phím.

Vinh Kính hiếu kì nhìn thử, chỉ thấy Tạ Lê Thần gõ các mật mã, như  ngựa quen đường cũ, sau khi hack xong máy tính của Charles, anh thâm nhập vào hệ thống điều khiển, rất nhanh tìm được vị trí của các camera.

"Anh...  Không phải chỉ là một tên đào hát thôi sao? Làm sao lại có loại năng lực này?” Vinh Kính ngạc nhiên hỏi.

Tạ Lê Thần liếc tên vệ sĩ đáng yêu của mình đến trợn tròng mắt: “Cậu mà còn dám gọi tôi là đào hát nữa đi… Có tin là tôi sẽ đập cậu một trận không?”

Vinh Kính liếc lại: “Cho tới bây giờ thì anh chỉ giỏi hơn tôi có mỗi việc giao tiếp với kĩ thuật máy tính  - cùng với cái vận khí may mắn nhất thời - chứ về phương diện vũ lực, anh không đủ thực lực để khiêu chiến với tôi.”

Tạ Lê Thần thở dài, nâng cằm của cậu lên: “Câu thật là đáng yêu quá a…”

Vinh Kính hất tay anh ra, hất hàm hỏi: “Anh đã từng học qua lớp kĩ thuật máy tính chuyên nghiệp à?”

Tạ Lê Thần cười, thả mình xuống  ghế sô pha, nhìn lên: “Này, cậu mới là động vật cấp thấp đó nha. Tôi dù gì cũng có hai bằng tiến sĩ  một bằng thạc sĩ rồi đó.”

“Nhưng tại sao lại chọn làm diễn viên?” Vinh Kính xoa cằm suy nghĩ: “Không ngờ trên đời cũng có loại đào hát mọt sách như  anh nha!”

Tạ Lê Thần mệt mỏi không thèm trả lời, đành ngồi ở trên ghế sô pha im lặng xem tạp chí - dù sao Vinh Kính đã có ấn tượng quá xấu về anh rồi, đến nỗi không thể sửa đổi được.

Vinh Kính đánh đấu vị trí của các camera lên bản đồ, suy tính chọn lộ tuyến để dễ dàng hành động, sau đó hỏi: “Trong lý lịch thì anh chỉ mới có 26 tuổi thôi, làm sao mà có nhiều bằng cấp đến như thế a? Mua bằng?”

Tạ Lê Thần hung hăng nhìn trừng trừng Vinh Kính một cái: “ Nè, cậu mới là thứ đồ không biết nhìn người! Chỉ số IQ của bổn đại gia đây cao lắm đó nha, thế mà cậu dám nghĩ người ta chỉ là một tên đào hát bình thường?! Ông chủ của cậu dù gì cũng là một X man nhá!”X man, đàn ông đích thực=]])

Vinh Kính nhìn anh, ngây thơ hỏi:” X man là cái gì vậy? Dân tộc thiểu số sao?(=]] Nhục chưa? =]])

Tạ Lê Thần trừng mắt định cãi lại, nhưng thấy khóe miệng của Vinh Kính hơi nhếch lên,  đắc ý nói:” Đùa thôi, thật chả có khiếu hài hước gì hết!”

Tạ Lê Thần rùng mình, tưởng như có một trận gió lạnh vừa thổi qua, anh xoay người nằm lại trên sô pha xem tạp chí, lòng thầm nghĩ - Cái tên Vinh Kính này thật đúng là một sinh vật kì lạ mà.

                                                                          
Đến chiều, Vinh Kính làm cơm, Tạ Lê Thần được ăn một bữa cà ri theo tiêu chuẩn ẩm thực chuyên nghiệp, lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
                                                                          

Buổi tối, Vinh Kính thay quần áo đề hành động.

“Cậu định lẻn vào sao?” Tạ Lê Thần hiếu kì nhìn chằm chằm vào cái người mặc nguyên bộ đồ đen giống  kiểu “y phục dạ hành” thời xưa, anh cảm giác giống như  sắp sửa đi cướp ngân hàng vậy.

“Phân công hành dộng: Tôi sẽ giả làm người đột nhập từ bên ngoài vào để dụ bảo vệ đi, còn anh... Lợi dụng lúc mọi người đang hỗn loạn... Cắm cái USB này vào máy tính của Charles, sau đó khởi động máy, lẻn ra ngoài.”

“Ừ” Tạ Lê Thần nhận lấy cái USB trên tay của Vinh Kính, ngắm nghía nó một chút rồi bỏ vào túi áo.

“Này, anh giấu ở đó sao? Sao bất cẩn thế hả? Lỡ như khi đi vào mà bị bắt kiểm tra an toàn thì tính sao đây?” Vinh Kính giựt cái USB lại, chỉ vào vị trí sân thượng trong bản đồ rồi nói tiếp:” Đây là con đường duy nhất đi đến thư  phòng của Charles, sẽ có một bảo vệ đứng canh ở đây. Tôi đánh ngất hắn ta,  8h chúng ta sẽ gặp nhau ở đây, lúc đó tôi mới đưa USB cho anh, rồi đi ra ngoài ngăn cản bảo vệ và gây ra một trận hỗn loạn. Anh chỉ có đúng ba phút để hành động thôi đó, cố gắng không được để bị bắt!.”

Tạ lê Thần nhận lại cái USB, không hiểu sao lại cảm thấy rất hưng phấn – và có một chút kích thích nữa. (Ở đây ta không hiểu lắm, mới vừa rồi Vinh Kính bảo sẽ đưa USB cho anh Thần vào lúc 8h, nhưng sao bây giờ lại đưa nữa, hay tại ta hiểu nhầm ý của chị Nhã?)

Vinh Kính down mấy đoạn phim không lời về để chuẩn bị cho đêm nay – những thước phim đó sẽ được bỏ vào những chỗ camera quan trọng với mục đích ngụy trang.

Tạ Lê Thần đột nhiên hỏi Vinh Kính: “Cậu có hình của Charles không?”

“…Có” Vinh Kính đưa tư liệu điều tra về Charles cho Tạ Lê Thần xem.
Tạ Lê Thần cầm tấm hình nhìn thật lâu, rồi mỉm cười, đứng lên đi vào phòng thay đồ, sau đó thì trong phòng không hề phát ra tiếng động gì cả.

                                                                     
Qua một lúc lâu, trong phòng thay đồ vẫn không có chút động tĩnh nào.

“Tả Lập Đình?”

Vinh Kính kêu lên một tiếng, nhưng Tạ Lê Thần không hề trả lời.

Vinh Kính nhíu mày, cậu đi đến bên cạnh cửa ra vào của phòng thay đồ, ghé tai nghe ngóng động tĩnh.

Bên trong truyền đến tiếng bước chân, giống như  là có người đang ở bên trong vậy, Tiếng động rất nhỏ, nhưng như thế sao làm khó Vinh Kính được, vì đây là một trong những kĩ năng mà cậu thường xuyên được rèn luyện.

Cố gắng lắng tai nghe, rõ ràng tiếng bước chân trong phòng này không phải của Tạ Lê Thần, cách đi đứng rất khác biệt, và thể trọng… Cũng không giống lắm.

Cảm thấy có chút khả nghi, Vinh Kính lấy từ trong túi ra một dụng cụ chuyên dùng để coi lén. Khẽ cài dụng cụ vào khe cửa, sau đó lấy một cái máy tính mini ra để xem thử người bên trong là ai.

Vinh Kính nhìn qua màn hình, thấy trong phòng xuất hiện hình ảnh của hai người, một người đang nằm trên mặt đất, còn người kia thì đang đi qua đi lại ...Mà cái người đang nằm trên mặt đất kia, nhìn quần áo và kiểu tóc, thì chính là… Tạ Lê Thần!

Vinh Kính tái mặt - Chết tiệt, bị tập kích rồi!

Nhanh chóng thu dọn các vật dụng nghe lén, Vinh Kính móc súng ra, nhẹ nhàng đẩy cửa, cảm thấy cánh cửa chuyển động- Cửa không khóa!

Vinh Kính lui ra phía sau một bước, sau đó bất ngờ đạp cửa xông vào, cậu chĩa súng vào cái bóng người đang đứng trong phòng kia, quát: “LÀ AI?”

Người nọ lúc này đang đưa lưng về phía cửa chính, giơ hai tay đầu hàng, ý bảo_ Đừng nổ súng.

“Ngươi là ai?” Vinh Kính nghi ngờ hỏi.

Giọng nói của tên đó rất quái dị, có cảm giác như  người ngoại quốc mới biết nói tiếng Trung, hắn lắp bắp nói:

“Đừng nổ súng, chỉ là hiểu lầm…”

“Hai tay ôm đầu, chậm rãi quay lại đây!” Vinh Kính nhìn thoáng qua Tạ Lê Thần đang nằm trên mặt đất:
“…Tả Lập Đình?”

Người nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Vinh Kính nhíu mày, lòng thầm nhủ  - Hay là chết rồi a, nhưng sao trên mặt đất không có vết máu nhỉ?

Đang lúc Vinh Kính cảm thấy hết sức khó hiểu, tên kia cũng quay hẳn người lại, hai người mặt đối mặt với nhau. Vinh Kính đứng sững cả người.

“Ngươi…”

Cái người đang đứng trước mặt Vinh Kính lúc này không phải xa lạ gì, mà chính là mục tiêu của nhiệm vụ lần này… Charles.

“Hô hô… Vinh Kính tiểu đệ à.” Charles nhẹ nhàng vẫy tay với Vinh Kính “Cậu ăn mặc gợi cảm quá nha, nếu mà lưng quần có thể tụt xuống một chút nữa thì… Chậc chậc chậc!”

Vinh Kính nhíu mày, cảm thấy có chút hỗn loạn. Rõ ràng trong phòng chỉ có mình cậu với Tạ Lê thần thôi, làm sao có người đột nhập vào  mà cậu không hề hay biết! Không lẽ là từ phía cửa sổ sao? Mà cũng không đúng, cửa sổ của phòng thay đồ được đóng âm vào tường, căn bản là không có cách nào leo vào được.

Trong lúc Vinh Kính đang cảm thấy hết sức khó hiểu, bỗng nhiên từ đâu truyền đến thanh âm của Tạ Lê Thần: “…Xem ra hiệu quả cũng không tồi.”

Vinh Kính sững sốt, nhìn lại cái người vẫn còn nằm trên mặt đất kia, thấy anh vẫn không nhúc nhích, còn nằm tại đó. Khi đến gần xem kĩ, Vinh Kính lúc này mới phát hiện ra rằng, cơ thể của Tạ Lê Thần lúc này có cái gì đó rất … Lạ, nhìn kĩ thì hình như không giống cơ thể người cho lắm.

Cảm thấy có chút bất ổn, Vinh Kính trừng mắt nhìn Charles,đoạn giơ súng lên:“Nếu ngươi có gan lẻn vào đây, vậy thì ta cũng không khách khí mà xử lý ngươi.”

Ê ê!” Người nọ vội vàng hô lên. “Đừng kích động, đừng kích động mà, là tôi nè!”

Quả nhiên đây là giọng của Tạ Lê Thần, Vinh Kính trong lòng hiểu rõ; cậu không khỏi tán dương  trong lòng_ Không lẽ đây là chính là thuật dịch dung mà cấp trên của cậu đã nói? Nhưng mà… Lúc nghe thấy giọng của Tạ Lê Thần, hình như Charles không hề mở miệng.

“Là thuật nói bụng đó.” Chỉ thấy tên Charles kia gỡ mặt nạ da người cùng với tóc giả xuống, lộ ra diện mạo thật.

Mặc dù có chuẩn bị trước tâm lý, nhưng Vinh Kính cũng cảm thấy có chút bất ngờ: “Anh … Cái này là thuật dịch dung à?"

“Chỉ là hóa trang thôi.” Tạ Lê Thần khoát tay. “Sở thích cá nhân thôi mà.” Nói xong anh mở một ngăn tủ ra, chỉ thấy bên trong toàn là những vật dụng hóa trang như màu vẽ, mặt nạ đa người, cùng với một cái mô hình đầu người và một bộ dụng cụ chạm trổ, tất cả đều dựa theo tỉ lệ khuôn mặt của Tạ Lê Thần mà làm ra.

“…Anh làm lại cho tôi xem thử.” Vinh Kính yêu cầu.

Tạ Lê Thần đem mặt nạ dán lên, sau đó bôi một chút phấn, đội tóc giả vào, lập tức lại biến thành Charles, chỉ cần anh giả giọng nói nữa thôi là quả thật sẽ không phân biệt được ai thật ai giả.

Vinh Kính vuốt cằm, cao thấp đánh giá anh: “Chậc chậc, không ngờ đó nha, nếu mà anh không nói thì chắc tôi sẽ không nhận ra đâu.”

“Thế nào hả?” Tạ Lê Thần tháo mặt nạ xuống, nháy mắt với Vinh Kính. “Cưng có cảm thấy yêu anh được chút nào chưa?"

Vinh Kính kiên quyết lắc đầu: “Không có khả năng! TUYỆT …ĐỐI…LÀ… KHÔNG!”

“Ây dà, đừng có cứng ngắc đến thế chứ.” Tạ Lê Thần giơ tay vuốt vuốt má Vinh Kính: “Nè, hình như cậu cũng từng nhập ngũ đúng không? Nghe nói người nhập ngũ ba năm nhìn heo mẹ cũng thành Điêu Thuyền, trong quân doanh chỉ có thể tìm thấy vài người xinh đẹp như cậu thôi. Tôi không tin cậu chưa bao giờ bị nam nhân quấy rối?”

Vinh Kính sửng sốt hơn nửa ngày, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “À, thì ra bọn họ cứ hay sờ tôi là vì lý do này!”

"Hả?...” Tạ Lê Thần hít một ngụm lãnh khí_ cậu ta đã bị ngu si đến mức độ này rồi luôn cơ đấy…!

“Bọn họ sờ cậu ở đâu rồi hả?”

“Uh, phần lớn là lưng, cánh tay hay gì gì đó.” Vinh Kính nhớ lại: “ Tôi còn tưởng bọn họ thể hiện tình đồng chí, cho nên cũng sờ lại luôn.” (Tình đồng chí là phải thế, anh làm tốt lắm anh Kính =]]])

Tạ Lệ Thần gãi đầu, cái này thì cũng hơi… Táo bạo nha. “Sau đó thì sao? Còn sờ ở đâu nữa không?”

“À, khi bọn họ sờ tôi mà thấy tôi sờ lại thì đều tỏ vẻ rất khiếp sợ, có người còn hỏi tôi là số 0 hay là số 1 nữa?”

Tạ Lê Thần cũng tò mò hỏi tới: “Vậy cậu là số 0 hay số 1?"

“Umh, mã số của tôi là 13245, sinh ngày 11 tháng 11… Vậy thì tôi là số 1 rồi, không phải số 0 đâu.” Vinh Kính nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Bọn họ còn hỏi tôi là có khi nào sẽ là số 0 hay không?”

“…Sau đó thì sao?” Tạ Lê Thần nuốt nước miếng nhìn cậu. “Lỡ cậu là số 0 thì sao?’ 

Vinh Kính nhíu mày: “Ơ,cái gì mà 0? Ông đây trời sinh đã là số 1 rồi, 0 nỗi gì!”

Tạ Lê thần cười gượng cho cái sự ngu ngốc đáng yêu của Vinh Kính.  “…Vậy bọn họ còn hỏi cái gì khác không hả?”

“A, bọn họ cũng thường xuyên hỏi tôi là… Cậu có thể bị bẻ cong được không?”

“Cậu trả lời sao?”

Vinh Kính hơi đắc ý đáp: “Tôi bảo họ: Khí lực của tôi lớn lắm, ai dám bẻ cong nào? Nếu có ai dám, tôi bẽ gãy hắn luôn!”

Tạ Lê Thần cứng ngắc toàn thân, giọng anh chậm rãi nói như không tin vào những điều tai anh vừa nghe: “…

Nói như thế, thì cậu cũng đã từng bị quấy rối tình dục… Thế nhưng chưa bao giờ bị xâm phạm qua, chỉ bị người ta YY trong tư tưởng thôi chứ  chưa dám làm thật, cũng có nhiều người ám chỉ nhưng chưa thực sự nói thẳng ra sao?”

Vinh Kính nghe mà cứ như vịt nghe sấm, nhưng cũng hùa theo:” A… Thì ra cái đó là quấy rối tình dục!”

Tạ Lê Thần bất đắc dĩ vỗ vai cậu, giọng tràn đầy tình thương nói: “Ây dà, tiểu tử cậu đây có thể bình yên mà lớn lên, vậy mấy người bên cạnh cậu... Chắc  sống cũng không được dễ dàng rồi!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét