Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013

Hắc ô nha bạch ô nhac chương 7

Chương 7. Left! Right! Go! Go! Go!  


Vinh Kính nghe Tạ Lê Thần báo tin, cậu nhìn xuống máy tính, virus đã đưa vào máy rồi, thế nhưng để khởi động lại thì cũng mất khoảng 30 giây đến 1 phút, sau đó cưỡng chế tắt máy đi thì mất thêm ít nhất 5 giây nữa. Tính khoảng cách từ đại sảnh cho tới thư phòng, Charles sẽ trở về chưa đến 30 giây!!

Mà lúc này, Tạ Lê Thần đứng bên ngoài cũng không thể làm gì được, bởi vì bây giờ, chỉ cần anh có động tĩnh gì thì sẽ khiến cho Charles nghi ngờ ngay…

Trong lúc ấy, bỗng nhiên điện thoại rung lên, có tin nhắn!

Vinh Kính bực mình. Cái tên Tạ Lê Thần này! Nói hắn là gà mờ thật chẳng sai mà, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này mà còn gửi tin nhắn, thực phiền phức!

Lúc này, trên hành lang đã vang vọng tiếng bước chân.

Vinh Kính đứng ở phía sau cửa, chuẩn bị tập kích đám người sắp bước vào, tranh thủ lấy điện thoại ra liếc một cái.

Tin nhắn của Tạ Lê Thần chỉ có hai chữ _ Khóa cửa!

Ách…!~~

Vinh Kính  cảm thấy có chút ngượng… Thiếu chút nữa quên khóa cửa rồi! ( =.=!!!)

Nhanh tay khóa cửa lại, nhân tiện đẩy cái tủ chắn ngang cửa luôn, cũng may là tay Charles này có tật giật mình, cửa dày đến như thế, khóa kỹ thì mở ra cũng mất hết 2 phút rồi!

Liếc mắt nhìn hai người đang nằm xỉu trên sa lon, thấy họ có vẻ sắp tỉnh lại, Vinh Kính nhìn cô nữ  sinh quần áo không chỉnh tề kia, lòng thầm than:” Lát nữa nhiều người vào lắm đây!”

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu bèn nhặt cái áo khoác trên sàn nhà lên đắp cho cô bé. Vừa cúi xuống, cậu đã thấy có cái gì đó lạ lạ.

Trên sàn nhà trải thảm này, hình như có một khe hở!

Vinh Kính chau mày, đem thảm xốc lên, chỉ thấy ở phía dưới có một cái hộp, là loại hộp băng cassette… Quái lạ, đến bây giờ mà cũng có người xài loại băng này?

Trong lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng phá cửa.

Vinh Kính thấy máy tính đã khởi động xong, liền đem hộp băng nhét vào túi quần của mình, trải thảm lại, đến máy tính nhấn nút shut down, ngắt nguồn điện rồi rút USB ra, sau đó nhảy từ cửa sổ thư phòng thoát ra ngoài.

                                                          

Mà lúc này, trong đại sảnh, Jeff cảm thấy hành động của Charles có chút quái lạ, gã ra hành lang nhìn một chút.

Tạ Lê Thần bất động thanh sắc đi đến bàn tiệc đứng, lặng lẽ bóc vài cọng mì ý, sau đó đi đến bên cạnh một mỹ nữ mặc áo hở lưng, lặng lẽ nhét mấy cọng mì vào lưng áo của cô( bỉ bỉ =.=)

Sau khi nhét xong, anh lập tức tránh sang một bên, không làm kinh động bất kì ai.

Mỹ nữ kia vừa nhìn thấy Tạ Lê Thần thì lên tiếng chào hỏi. Tạ Lê Thần cười với cô, đột nhiên  kinh ngạc chỉ đằng sau lưng cô, hỏi: ”Cái gì vậy?”

Mỹ nữ  kia ngơ  ngác nhìn Tạ Lê Thần có chút khẩn trương, một lúc sau,  cô mới định thần lại, sờ sờ đằng sau lưng mình, sờ trúng cái gì đó trơn nhẵn mát lạnh.

Tạ Lê Thần đột nhiên thấp giọng hỏi:” Rắn à?”

“A!”

Lúc cô gái vừa sờ thấy cọng mì ở đằng sau, liền kêu lớn lên.

Tạ Lê Thần ngậm miệng lại, dùng tiếng bụng giả tiếng nữ nhân hét lên:”Rắn a! Á….!”

Lúc đó các nữ sinh trong đại sảnh đều kinh ngạc mà loạn cả lên, trong cảnh hỗn loạn còn  có người đụng ngã cả bàn tiệc.

Tạ Lê Thần mặt không đổi sắc đứng sang một bên, nhìn đám người đang hỗn loạn kia, đã có người chạy ra kêu bảo vệ rồi!

Các nhân viên an ninh nhanh chóng đi tìm “Rắn”. Trong bộ đàm, người phụ trách bảo an đã điều người đi chắn ở cửa sổ thư phòng, thế nhưng do hỗn loạn bên này nên đã điều bớt người đi, đâm ra trong khoảng thời gian này là cực kì có lợi cho Vinh Kính.

Vinh Kính thuận lợi leo tường ra khỏi biệt thự, dọc đường đi tránh các camera, chui vào trong xe hơi, nhanh chóng lái xe rời đi.

                                                          

Rối loạn trong đại sảnh đã được giải quyết, cửa chính của thư phòng đã bị Charles cùng bọn thuộc hạ của lão phá ra, vừa mới tiến vào phòng thì đã nghe thấy một tiếng hét chói tai.

Mọi người sững sờ, chỉ thấy con gái của Charles đang nằm trên sa lon, trên thân choàng một cái áo khoác,  còn nam sinh bên cạnh vừa khẩn trương che chắn cho cô, vừa bảo mọi người bên ngoài chớ vào.

Tình huống bên trong có chút hỗn loạn….

Charles vô thức liếc nhìn máy tính trên bàn mình, không có vấn đề gì…. Lão ta có chút an tâm.

Cô gái ngồi trên ghế sô pha khóc nức nở, Charles cảm thấy rất mất mặt, bảo đám vệ sĩ đi ra ngoài hết, dậm chân, hét lớn với hai người:” Còn không mau mặc quần áo? ?Đồ không biết xấu hổ!”

Nói xong, lão thở phì phì ra khỏi phòng….Không quên bảo người kiểm tra toàn bộ biệt thự, buổi tiệc vẫn được tiếp tục. Để đảm bảo riêng tư  cho khách dự tiệc, trước sảnh không hề mở camera, chỉ điều một lượng lớn bảo vệ mà thôi.

Các nhân viên tìm hết nửa ngày cũng không thấy rắn đâu cả, mà Tạ Lê Thần thì đã sớm thoát thân, những người gây rối loạn lúc nãy cũng không nói thêm gì cả. Dù sao ở đây đều là những người có thân phận, ai ai cũng không muốn mang họa vào người vì vậy…. Chuyện này tạm gác tại đây.

                                                                              

Tạ Lê Thần cầm điện thoại, nhắn qua cho Vinh Kính một dấu chấm hỏi… Rất nhanh đã được trã lời bằng một chữ V.

Chỉ là một chữ V đơn giản, thế nhưng trong mắt của Tạ Lê Thần, cái ký tự đơn giản này lại mang một hàm ý nào đó. Tạ Lê Thần mỉm cười – Đến cái kí hiệu thôi mà cũng đáng yêu đến như thế a, ha ha!

                                                                                 

Charles trở về phòng, con gái của lão cùng tên tình nhân đã mặc xong quần áo, thành thành thật thật đứng sang một bên.

“Hai đứa tụi bây thật quá quắt!” Charles mắng:” Còn không mau cút ra ngoài!”

May mắn là hai người đã hẹn hò với nhau một thời gian rồi, với lại hai bên gia đình cũng môn đăng hộ đối, cho nên Charles cũng không trách mắng gì nhiều, hai người vừa đi, lão vội vàng đóng cửa thư phòng lại, chạy đến bên máy tính, mở máy lên.

Máy tính không có điều gì bất thưỡng. Lão nhẹ nhàng thở ra một hơi.

                                                         

Nhưng trong lúc này, Khoa Lạc và chuyên viên máy tính đang ngồi ở đầu bên kia, thông qua virus đã cài thành công vào máy của Charles, họ đã thành công đột nhập vào ổ cứng của lão, tìm ra một số lượng lớn tư liệu nghiên cứu bị lão ta đánh cắp trong thời gian qua.

“Chứng cớ đã rõ ràng!” Chuyên viên đem tư liệu trực tiếp gửi cho cảnh sát, Khoa Lạc gọi điện hỏi cảnh sát:” Đã nhận được chứng cứ chưa?”

“Đã nhận được rồi, chúng tôi chuẩn bị đi bắt người, lần này thực sự cám ơn các anh đã giúp đỡ chúng tôi.”Đội cơ động cúp điện thoại.

                                                            

Charles thấy tư liệu không bị mất mát gì, vừa xoay người định rời đi. Đột nhiên, lão nhìn thấy tấm thảm tựa hồ như bị người khác di động. Lão cả kinh, chạy tới xốc thảm lên…. Phát hiện phía dưới không có vật gì, lúc này lão mới tá hỏa:”Xong đời...”

Đồng thời, bên ngoài vang lên tiếng xe cảnh sát…. Các cảnh sát xông vào biệt thự, tìm được Charles liền còng tay lão, nói:” Charles, chúng tôi nghi ngờ ông là gián điệp, xin hãy theo chúng tôi về đồn.” Nói xong, mang người đi.

Toàn bộ khách trong sảnh đường ngơ ngác nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tạ Lê Thần nhướn mi_ U, hiệu suất cũng cao dữ bây!

                                                                     

Buổi tiệc qua loa chấm dứt, Tạ Lê Thần và Tào Văn Đức trở về nhà. Trên đường, hai người thảo luận về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.

“Gián điệp?” Tào Văn Đức ngạc nhiên:” Ông ta không phải là bác sĩ sao? Tại sao bây giờ lại trở thành một gián điệp?”

“Haiz, thế giới này còn nhiều điều kì thú lắm.” Tạ Lê Thần chống cằm, chắc hẳn giờ này Vinh Kính đã trở về nhà rồi, anh nhân tiện hỏi:” À đúng rồi, quanh đây có chỗ nào bán trang phục con thỏ không?”

“Hả?” Tào Văn Đức mở to hai mắt nhìn anh

“… Cậu nghĩ thử coi mình nên mua bộ gì nhỉ? Loại có cái đuôi trắng xù, hay là loại underwear có gắn đuôi thỏ nhỉ?” Tạ Lê Thần lầm bầm (=]]]]]]]])

“Cho ai mặc?” Tào Văn Đức đột nhiên nhớ ra Tạ Lê Thần từng nói sẽ bắt Vinh Kính nhảy vũ điệu con thỏ:”Cậu đùa giỡn con người ta quá đáng rồi đó!”

Tạ Lê Thần mỉm cười:” Muốn thấy chân cậu ấy, nhưng mà thích có thêm đuôi xù nữa…. Làm sao bây giờ?”

“Cắt cái ống quần không được à?” Tào Văn Đức thuận miệng nói.(thuận miệng ghê=]]]]])

Tạ Lê Thần trầm mặt một chút, sau đó vỗ vai y:” Ý này hay nha!”

“Cái kia…” Tào Văn Đức cười hề hề:” Nể tình tôi đã ra chủ ý…”

“Không bàn nữa, cấm coi ké.” Tạ Lê Thần không chút nể tình nào từ chối thẳng thừng:” Loại phúc lợi này làm sao có thể chia sẽ cho người khác được.”

“Đồ keo kiệt!” Tào Văn Đức bất mãn nói:”Người ta muốn coi a…”
Tạ Lê Thần nhếch miệng, tối nay hảo mong chờ a.

                                                                    

Mà lúc này, Vinh Kính đã về tới nhà. Trên đường về nhà, cậu đã tranh thủ mua một cái máy ghi âm đời cũ, đem băng cassette bỏ vào nghe thử, lại thấy nó có vẻ nhỏ, liền giở lên nhìn thử…. Thì ra đây là một cái máy điện thoại ghi âm…

Nhìn xung quanh, lúc đầu cứ  nghĩ sẽ không có, ai ngờ nhà của Tạ Lê Thần cũng có loại máy ghi âm này. Đây là nhờ Tào Văn Đức mua cho anh, để cho tiện việc liên lạc, mỗi tuần đổi băng, sau đó lưu lại. Như thế thì lỡ sau này gặp phải chuyện vơ vét tài sản hay đe dọa gì đó thì cũng có cái để làm bằng chứng, hay là hợp đồng hay giao ước cũng có thể ngăn việc đối phương đột nhiên trở mặt.

Mở hộp băng của điện thoại ra, Vinh Kính bỏ băng cassette vào, nhấn nút nghe

“Vật đó ở đâu? Người nói không dùng tiếng Trung, cũng không phải là tiếng Anh, mà là tiếng Nga.

Vinh Kính ngẩn người, may mắn là cậu cũng biết tiếng Nga nha, cho nên có thể nghe hiểu được.

“Tôi giấu trong viện bảo tàng. Phòng 20 tầng 17.”

Câu này Vinh Kính cũng không hiểu lắm, câu này có nghĩa là gì, không lẽ là một câu tục ngữ? Không thể nào, cũng có khi là ám hiệu chăng?

“Nhiệm vụ hoàn thành nhớ mang vật về.”

“Được!”

“Hắc Hạt Tử  phù hộ ngươi.”

“Hắc Hạt Tử  phù hộ ngươi.”

Hai câu cuối cùng này là một câu hỏi thăm. Vinh Kính nhíu mày, đây là cách liên lạc của các bộ đội du kích ở vùng núi Trung Bắc Á Cận Đông Âu đây mà.

Khi Liên Xô cũ tan rã, ở khu này vẫn còn xảy ra những cuộc tranh chấp với quy mô nhỏ. Chiến loạn đã sinh ra một số lượng lớn trẻ em cơ nhỡ, toàn bộ được các cô nhi viện quốc doanh thu nhận. Những đứa trẻ này phần nhiều đều bị huấn luyện để trở thành sát thủ, phục vụ cho các hoạt động ám sát. Bây giờ là thời bình, cho nê, là lẽ dĩ nhiên, những đứa trẻ này hầu như bị nhân loại vứt bỏ. Không còn cách nào, một bộ phận nhỏ đã tập hợp lại, thành lập một tổ chức bí mật, chuyên làm lính đánh thuê hay tham gia các hoạt động khủng bố.

Vinh Kính đương nhiên biết rõ đám Hắc Hạt Tử này, tiếng xấu nổi danh!

Nhưng mà tay Charles này chẳng qua chỉ là một bác sĩ thôi,  làm gián điệp thì chắc là do hám lợi, như thế nào lại có quan hệ với đám người đó chứ? Theo cuốn băng này,  đang có một vật gì đó giấu trong viên bảo tàng, vậy vật đó là vật gì? Giấu trong viện bảo tàng nào?

Vinh Kính càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện có vẻ không đơn giản, thế là cậu gọi điện cho Khoa Lạc, đem bản ghi âm của cuốn băng gửi qua cho ông.

Khoa Lạc nghe xong cũng nhíu mày:” Gần đây hoạt động của bọn Hắc Hạt Tử đang ngày càng nhiều, tôi sẽ xử lý chuyện này, bây giờ cậu hãy đem cuốn băng tiêu hủy, nếu như có chuyện gì, tôi lập tức báo cho cậu ngay. Trong khoảng thời gian này, cậu hãy cố gắng bảo vệ an toàn cho Tạ Lê Thần.”

“Nhưng mà…” Vinh Kính còn có chuyện muốn nói:” Cậu ta chỉ là một diễn viên thôi mà, làm gì có nguy hiểm?”

“A...” Khoa Lạc cười cười:” Thì cậu cũng đâu thể một năm mà làm hết 365 ngày đâu chứ  nhỉ? Cứ  coi như đây là một cuộc nghỉ phép của cậu đi.” Nói xong, cúp điện thoại.

Vinh Kính bó tay, lấy băng cassette ra, thiêu hủy.

Vừa mới đốt hết cuộn băng, cửa lại mở. Tạ Lê Thần bước vào.

“Nè, cậu đang đốt cái gì thế? Mùi ghê quá!” Tạ Lê Thần bịt mũi nói.

“Không có gì.” Vinh Kính ngẩng đầu lên nhìn anh:” Charles bị bắt rồi à?”

“Uhuh.” Tạ Lê Thần gật đầu:” Phi thường thuận lợi.” Nói xong, đi đến sô pha ngồi xuống, trên tay đang cầm một cái túi lớn, không biết trong đó đang đựng thứ  gì.

Vinh Kính mở laptop ra:” Nhiệm vụ đã hoàn thành, ngày mai đợi lệnh mới, mau nói cho tôi biết thời gian biểu của anh đi, tôi sẽ sắp xếp hoạt động ngày mai của anh.”

“OK, nhưng mà mấy cái chuyện này nói sau đi.” Tạ Lê Thần đưa cái túi trên tay cho Vinh Kính, bảo:” Mau đi tắm rửa a, rồi thay cái này, chúng ta còn có một tiết mục buổi tối nữa đó .”

Nói xong, giơ tay làm một dấu chữ V.

Vinh Kính ngẩn người, mở túi ra nhìn thử, mặt tối sầm…. Trang phục con thỏ!

“Tôi…. Không làm đâu!” Vinh Kính liều mạng vùng vẫy.

Tạ Lê thần ho khan một tiếng, tới gần, ngón tay vuốt nhẹ lên ngực của Vinh Kính:” Nè đừng có trốn nha, bây giờ tiến cũng bị chém một đao mà lùi cũng lãnh một đao thôi…. Nam tử hán đại trượng phu mà, thắng vinh quang thì thua cũng phải chơi đẹp chứ!”

Vinh Kính hít sâu một hơi, giựt cái túi, hung dữ trừng liếc một cái với Tạ Lê Thần:” Chờ đó, ta không để yên chuyện này đâu!”

Nói xong, đứng dậy tắm rửa thay quần áo.

Tạ Lê Thần hớn hở rót ly rượu, đứng  bên ngoài chờ.

                                                                 

Một lúc sau, Vinh Kính đã thay bộ đồ con thỏ xong, lết ra ngoài…

Thằng trời đánh Tạ Lê Thần này, quần áo người ta vốn dĩ là một bộ liền tay liền chân, thằng nhãi mày dám cắt hết tay áo với ống quần, chỉ để lại cái đuôi xù, tay chân gì cũng lộ ra hết cả đây này!

“Hô~~!” Tạ Lê Thần huýt sáo, không hổ là có luyện tập qua nha, dáng người tốt quá ta! Da trắng, hai cái lỗ tai thỏ một cái cụp xuống một cái giơ lên,cái đuôi xù ở sau mông, rồi còn cái cái bao tay màu trắng giống như cái vuốt thỏ kia nữa … Manh~~! 

Vinh Kính dùng một tư thế thấy chết không sờn đi ra đằng trước, trong lòng mặc niệm mình đang làm nhiệm vụ thôi, đứng lên, ngẩng đầu, nhảy

Left! Left! Right! Right!

Go turn around!

Go! Go! Gó!

Left!... Right!

“Phụt!... Ha Ha Ha…” Tạ Lê Thần phun một ngụm đỏ ra, không ngờ lần đầu tiên trong cuộc đời 20 năm của mình lại có thể cười hết sức thoải mái như thế mà, rượu sớm đã văng đầy sô pha rồi.

Run run giơ ngón cái lên.

Mà xa xa ở một nơi nào đó, Tạ Tảo Thần cùng với Tào Văn Đức đang cầm ống nhòm, chen tới chen lui.

“Nhìn không được a!”

“Đúng rồi, không thấy được gì hết!”

Vinh Kính oán hận nghiến răng thề- Tạ Lê Thần, mày chờ đó cho ông, có ngày tao sẽ báo thù chuyện này!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét