Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

Hắc ô nha bạch ô nha chương 2


Chương 2: Thú dữ - Chớ đến gần!

“Cái gì?!”

Đạo diễn vừa ăn cơm trưa xong, vào trường quay thì nhận được cuộc gọi của Tạ Lê Thần:

“ Hôm nay nghỉ, ngày mai diễn tiếp.”

“Lê Thần a!” Đạo diễn thiếu điều muốn nhảy dựng cả lên: “ Tôi là một nhà sản xuất nổi tiếng mà, câu làm phước nể mặt tôi chút đi!”

“ Ừ. Khổ anh rồi.” Tạ Lê Thần tàn nhẫn tắt điện thoại, làm đạo diễn tức đến độ đập nát cái điện thoại luôn; nhưng hắn cũng biết rằng muốn xả giận thì không thể nào làm  trước mặt đại minh tinh được, chỉ có thể làm sau lưng thôi – mà Minh Nhi còn dám cá rằng nếu Tạ Lê Thần đang đứng đây, hắn còn phải giả bộ đáng thương nữa!
------------
“Đi thôi” Tạ Lê Thần dẫn Vinh Kính đi ra đằng sau trường quay, vừa mới bước vào thang máy thì bỗng có ánh chớp lóe lên ở đằng sau, rồi tắt phụt.

Tạ Lê Thần có chút sửng sốt, nhưng anh cũng nhanh chóng hiểu ra – Thì ra ở đằng sau hành lang đang có hai tên theo đuôi họ. Vinh Kính nhanh như cắt giật cái máy ảnh trong tay họ, gỡ thẻ nhớ ra, sau đó đập vỡ. Chiếc thẻ nhớ đáng thương cũng bị cậu xử lý gọn ghẽ, giờ đã thành hai mảnh nằm trên sàn.

Tạ Lê Thần nhìn cảnh này mà chỉ có biết cười khổ… Hazz, hai cái tên paparazzi này đúng là âm hồn bất tán mà, ngày nào cũng đụng mặt cả.

Mà lũ chó săn lúc này cũng bị Vinh Kính làm cho tối tăm mặt mũi -- ban đầu còn tưởng rằng sẽ lượm lặt được tin tức kinh thiên động địa nào chứ. Nghĩ xem, Tạ Lê Thần và một mỹ nam lạ mặt cùng một chỗ đi ra, mà người nam kia còn mang theo hành lý nữa chứ…Ai chà, xem ra là có quan hệ bất chính với nhau đây. Đầu đề thế nào cũng sẽ rất hot: Tin giật gân! Tạ Lê Thần kim ốc tàng kiều (nhà vàng che giấu người đẹp)! Mỹ nam tử đã bị phát hiện…! Sau đó cho nhà báo xuất bản có hạn, thế nào cũng sẽ đắt như tôm tươi!

… Chỉ tiếc là bọn hắn đã lầm -- “mỹ nhân” kia cũng không phải tay vừa, đã tước “vũ khí” của họ thì thôi đi chứ, đã thế còn nhẫn tâm ra tay đập phá nữa a.

“Ngươi...! Chúng ta là phóng viên đang hành sự, ngươi mau bồi thường camera cho chúng ta!” Đám paparazzi nhảy dựng lên.

“Phóng viên? Của báo nào? Căn cứ  theo nguyên tắc hành nghề của phóng viên, những vấn đề cá nhân muốn được công khai đều phải hỏi ý kiến người được phỏng vấn, nhưng hơn hết là phải được sự cho phép của người đó thì mới được công bố. Những thủ đoạn lén lút thu thập thông tin là hành vi vô văn hóa đạo đức, và nạn nhân có quyền đưa ra tòa án về việc xâm phạm sự riêng tư cá nhân.”  Vinh Kính mặt không chút cảm xúc dứt lời, sau đó gườm gườm nhìn hai người họ mà nói tiếp: “Ta cho mấy người ba giây, mau xéo đi, bằng không ta sẽ quy cho các ngươi tội có mưu đồ bất chính – như  có ý đồ bắt cóc hay giết người – và đập gãy chân, bẻ tay các ngươi để lũ vô đạo đức nghề nghiệp như mấy người không còn khả năng gây hại cho người khác…Sau đó tống cho cảnh sát!”

“Mẹ ơi….!” Hai tên phóng viên hớt hải phóng biệt. Cái tên này là ai? Vệ sĩ? Phóng viên? Hay là tình nhân bí mật của Tạ Lê Thần? Dù là ai đi chăng nữa thì thật là kinh khủng a….

*Bốp bốp* Tạ Lê Thần tựa vào cửa xe vỗ tay “Trời ơi, thật là đã mắt quá nha, không ngờ đó. Bộ cậu từng làm phóng viên à.?”

Vinh Kính nhấc hành lý bên cạnh anh. “Khi chuẩn bị hợp tác với anh, tôi đã điều tra kĩ càng tính chất công việc, cùng với những phiền toái tự nhiên công việc của anh sẽ gặp hằng ngày. Tôi là một nhân viên chuyên nghiệp, chứ không phải như đám bảo vệ vô dụng ở ngoài kia.”

“À…” Khóe miệng của Tạ Lê Thần khẽ giựt giựt:  “Hồi trước cậu làm nghề luật sư  à? Miệng lưỡi cũng sắc bén dữ.”

“Ngôn ngữ của loài người, trên cơ bản, hoàn toàn khác biệt với ngôn ngữ  của động vật. Nếu không thể biểu đạt trôi chảy ý muốn của bản thân cho người khác, nghĩa là khả năng giao tiếp của người đó chỉ ở mức trên súc sinh.” Vinh Kính dừng lại nhòm chiếc xe lạ trước mặt: “Xe của anh?”

“Ừ.” Tạ Lê Thần mở cốp xe. Đây là chiếc xe mà anh yêu thích nhất -- loại xe thể thao xa hoa nhất trên thế giới, chỉ bán với số lượng có hạn.

Vinh Kính mặt không chút biểu lộ mà… “khen tặng”: “Không phiền nếu tôi nói thẳng, nhưng loại xe này, không chỉ cả nước, mà cả thế giới chỉ có hơn mười chiếc. Nếu tôi là một tên khủng bố đang có lòng rất muốn giết anh, chỉ cần tùy tiện chọn đại một chiếc xe tầm thường nào đó thì đã hết mười phần thành công rồi. Cho khoảng mười phần thuốc nổ, và bùm, anh chết chắc.” Đem hành lý bỏ vào cốp xe mở sẵn, Vinh Kính đóng cốp lại, sau đó xoay đầu nhìn pho thạch đang há hốc mồm kia mà nói tiếp:  “Làm ơn đổi cái xe ngu ngốc này đi.” Đoạn nói xong,  cậu mở cửa bước lên xe.

Tạ Lê Thần giữ nguyên trạng thái hóa thạch đến hơn nửa phút, cố gắng tiêu hóa sạch những gì Vinh Kính vừa nói, bụng thầm khen – Trời ạ…! Không ngờ trên đời còn có người lợi hại hơn mình nữa, đến mình còn sợ thì huống chi người khác… Khâm phục!

“Cậu lái à?” Tạ Lê Thần ngồi ở vị trí ghế phụ, nhìn Vinh Kính đang khởi động xe.

“Ừ.” Vinh Kính đem hệ thống GPS của mình gắn trên đầu xe, nhìn nhìn máy đồng hồ gắn sẵn bên trong rồi nhíu mày:” Chậc, chỉ có vẻ ngoài. Đúng là thứ vô dụng.”

“Ê, bộ có oán thù gì với giới quý tộc chúng tôi à?”

Vinh Kính xoay mặt nhìn anh:” Đống sắt vụn này thì có liên quan gì đến quý tộc?”

“Bình thường mà…Chưa ăn nho đã nói nho xanh.” Tạ Lê Thần nhún vai.

“Ý anh là một người chưa bao giờ ăn nho thì không có quyền nói nho xanh? Hay là những thứ  chưa bao giờ  thử qua thì đều là đồ tốt?”

“Được rồi được rồi…Lái xe, vâng, cứ  lái cho thỏa đi. ” Tạ Lê Thần giơ hai tay đầu hàng. “Tôi chỉ sợ đây là lần đầu tiên cậu lái nên không quen thôi.”

“Tôi từng lái máy bay chiến đấu, thuần thục nhuần nhuyễn trong việc điều khiển tàu ngầm hạt nhân – thế mà anh dám cho rằng cái xe sắt vụn này nhà anh có thể làm khó tôi à?”

Vinh Kính khởi động xe hơi…

Mẹ ơi chạy như tên lửa vậy.

Tạ Lê Thần ngồi đừ ra, đầu cảm thấy có chút chóng mặt:” Ê ê ê… Cậu đâu cần phải chạy nhanh thế đâu chứ.”

“Ở đây không hạn chế tốc độ.”,Vinh Kính trả lời ngắn gọn. “Từ  đây cách đoạn đường hạn chế tốc độ còn tới 3 km nữa.”

“Sao cậu biết?”

“Bản đồ thành phố này tôi thuộc hết rồi.” Vinh Kính cau mày nói: “ Ồn quá, ngồi yên giùm cái đi.”

Tạ Lê Thần hít một ngụm khí lạnh. “ … Bộ cậu là người máy hả?”

Vinh Kính trầm mặt một lát. “…Tôi nói rồi, khi đi chung với tôi thì đừng có cà rỡn như thế.”

Tạ Lê Thần không biết nên nói gì hơn- Trời ơi! Thật thú vị quá đi!

Khi xe hơi thắng trước một tòa nhà xa hoa, Vinh Kính ngẩng đầu nhìn rồi hỏi: “Anh ở tầng 17?”

“Ừ” Tạ Lê Thần cười, hỏi: “Sao? Lại không an toàn nữa à?”

“Cho dù ở bất kì nơi đâu đi chăng, chả có chỗ nào an toàn cả.” Vinh Kính chạy xe vào trong ga ra,  thuận miệng nói:” Trên trái đất này, không có chỗ nào là tuyệt đối an toàn hết.” Nói gọn, cậu xuống xe.

Đi đến trước cửa thang máy, Tạ Lê Thần nhấn nút chờ thang máy xuống.

“Cậu đang làm gì thế?” Vinh Kính hỏi kì lạ.

Tạ Lê Thần cười cười, người anh dựa vào vách tường với một tay bỏ vào túi quần tạo ra một tư thế ưu nhã. “Có phải cậu thấy tư thế này của tôi không phù hợp để đi thang máy?”

Vinh Kính lại nhíu mày. “ Đừng có đùa với tôi.”

Tạ Lê Thần nhìn trời, tiếp tục chờ thang máy, tai nghe Vinh Kính lải nhải: “ Đi thang máy là một việc không an toàn -- hơn nữa công việc sau này cần rất nhiều thể lực…Cho nên, từ hôm nay trở đi, làm ơn bỏ thói quen đi thang máy đi. Ta đi thang bộ.”

“Đại ca đùa hoài… Nhà của tôi ở tầng 17 lận đó!”

“Có vấn đề gì?”

“Thể lực hiện tại của tôi tốt lắm.” Tạ Lê Thần cố gắng thuyết phục Vinh Kính: “Mỗi ngày tôi đều đi tập thể dục à nha.”

“Chẳng hề gì cả. Nếu thể lực của anh đầy đủ như thế vậy thì mỗi ngày đi khoảng… 30 tầng lầu chắc cũng không có ảnh hưởng gì lắm nhỉ?”

“…A.” Tạ Lê Thần hít một ngụm khí lạnh cho bình tĩnh đầu óc, gật đầu đi lên lầu- Càng lúc càng thú vị rồi đây…
---------------
Khoảng một thời gian sau, có một cái xác khi đã lết tới tầng 17, nó tựa vào cửa phòng thở hồng hộc.

Còn vệ sĩ gà mẹ của cái xác kia thì vẫn bình chân như vại, như không hề gì. Cậu đứng bên cạnh anh nói sang: “Thấy chưa, thể lực của anh có đủ đâu.”

“Đừng… Nói…Nữa…” Tạ Lê Thần hất tay, quăng cho Vinh Kính một chuỗi chìa khóa.

Vinh Kính mở cửa.

Phòng của Tạ Lê Thần chỉ có thể gói gọn trong ba từ: Lớn, sang, đơn giản… Hầu như không có bất kì thứ gì che chắn cả. Vinh Kính sờ cằm đánh giá khắp nơi --Cậu đi từ cửa sổ, sau đó đến bồn rửa tay,… Đến tận cùng mọi ngõ ngách trong căn hộ.

“Chỉ có gian phòng này thôi sao?” Vinh Kính không thể nào tưởng tượng nổi. Cả gian phòng được chia làm ba tầng, tầng cao nhất là phòng ngủ, tiếp đó là phòng khách, xuống tầng cuối là nhà bếp, còn phòng tắm thì ở bên cửa sổ. “Sao anh không ở ngoài trời luôn đi!” Vinh Kính bất mãn nói.

“ Nó có liên quan tới cậu không? Đây là nhà tôi, tôi muốn sắp xếp như thế nào là quyền của tôi.” Tạ Lê Thần đi đến tủ rượu lấy một ly thủy tinh ra chai rượu vang, tiện đó mở tủ lạnh nhỏ lấy một viên đá bỏ vào. Anh rót cho mình một ít rượu để tận hưởng thành quả lao động từ sáng đến giờ.

Vừa uống rượu, Tạ Lê Thần vừa nhìn Vinh Kính đang đứng trong phòng khách. “Đêm nay cậu tạm thời ngủ chung giường với tôi, ngày mai tôi sẽ gọi người đến mua giường cho cậu.”

“Tôi ngủ ở phòng khách.” Vinh Kính nhìn chiếc sô pha to đùng đặt ở giữa phòng. “Mà anh muốn tôi ngủ chung phòng với anh sao?”

“Ừ” Tạ Lê Thần đến bên cạnh bàn, rót cho mình thêm một ly nữa:” Không phải cậu đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp sao? Ngủ chung phòng với tôi thì sẽ dễ dàng bảo vệ  tôi hơn.”

Vinh Kính liếc anh một cái.

“Nè, uống không?” Vừa nói, Tạ Lê Thần vừa lấy ly.

“ Trong thời gian làm việc, không được uống rượu hay bất cứ  thứ  gì có cồn.”

“Vậy chừng nào cậu tan tầm?” Tạ Lê Thần cởi áo khoác để lên ghế sô pha, anh cao thấp đánh giá Vinh Kính; anh càng lúc càng cảm thấy cậu thú vị, cái tên này, kể từ lúc này mọi việc của hắn kể cả ăn uống, mặc quần áo hay tắm rửa,…. Mình đều có thể thấy a~

“Bây giờ tôi muốn đi tắm.” Vinh Kính quay đầu nói với Tạ Lê Thần.

“Cứ tự nhiên đi, máy nước nóng nhà tôi sử dụng cũng không có gì phức tạp…Mà cái người đã từng lái máy bay chiến đấu hay tàu ngầm hạt nhân gì gì đó như cậu chắc cũng không khó khăn gì khi sử dụng nó, nhỉ?” Tạ Lê Thần giơ tay, làm một tư thế mời.

“… Nhưng cửa phòng tắm là cửa thủy tinh...”

“Thì có sao đâu.” Tạ Lê Thần uống cạn ly rượu. “ Cậu có thể ứng phó được mà, hơn nữa… Khi tôi tắm thì cậu cũng có thể thấy nha.” Nói xong, đoạn anh xoay người lại: “ Mà nè, trên thế giới này cũng có nhiều người ước được nhìn thấy bổn đại gia ta tắm lắm đó… Hay là cậu muốn tắm bồn tắm lớn có bọt khí? Ai dà, sao không nói sớm – Bồn tắm của tôi cũng khủng lắm a, đủ cho hai người tắm đó… Hay tôi với cậu tắm chung, ha.”

“Miễn đi.” Vinh Kính lạnh lung đem hành lý đi vào phòng thay đồ, sau với lấy một cái áo tắm rồi đi tới phòng tắm. Thật là may mắn, tuy là cửa kính nhưng đó mà là loại kính mờ, bất quá thì thấy bóng thôi.

Tạ Lê Thần mỉm cười, tựa người trên ghế sô pha, tay cầm ly rượu mà ngồi thưởng thức ngoại cảnh. Vinh Kính đang cởi áo, tiếp đến là quần… Mặc dù động tác cũng đơn giản, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy ngứa ngáy cả người. Mà ngứa cái gì, Tạ Lê Thần kết luận: Thì là cảm giác khi thấy mỹ nhân đang tắm a.

Nhưng mà Vinh Kính cũng rất cẩn thận, trên hông có quấn thêm một  cái khăn tắm phòng ngừa. Dù có thế thì Tạ Lê Thần vẫn như cũ nhìn chăm chăm cái người ở phía sau tấm kính thủy tinh mờ, vừa uống rượu vừa bình phẩm – Ai u, eo nhỏ, dáng người đẹp thật á

Tiếc thay, chỉ mười phút sau Vinh Kính liền đi ra, cậu mặc áo tắm, lau tóc, rồi trực tiếp đi vào phòng thay đồ và thay cho mình một bộ quần áo rộng thùng thình

Tạ Lê Thần cảm thấy vô lực quá đỗi. “… Trong nhà có cần cảnh giác với tôi đến thế không?”

“Anh muốn làm gì thì làm, nhưng tôi mặc thế này thì dễ dàng hành động hơn” Vinh Kính lau khô tóc, sau đó dùng máy sấy hong cho khô. Mái tóc đen tuyền dày đặc, chứng tỏ cậu là một người vô cùng khỏe mạnh.

Tạ Lê Thần tay chống cằm, mắt ngắm cậu đến ngẩn người.

Vinh Kính vào nhà bếp rót một ly nước uống, sau đó mở tủ lạnh liếc qua lại. Cậu với lấy nguyên liệu ra để chuẩn bị nấu cơm.

“Wow, cậu mà cũng biết làm cơm à?”

“Nấu nướng là khả năng sinh tồn cơ bản của nhân loại, người nào không biết tự mình tìm kiếm và chế biến thì chả khác nào kí sinh trùng cả.” Vinh Kính đem nguyên liệu nặng nề đặt vào bồn rửa tay.

“Cậu đang  giận hả?” Tạ Lê Thần đến gần Vinh Kính, nụ cười có chút rảnh đời, “Vì cái vụ tắm lúc nãy ?”

Vinh Kính không nói lời nào, tiếp tục lấy dao ra sơ chế nguyên liệu.

“Này” Tạ Lê Thần đứng sát bên, nhân tiện đưa tay quấn lấy một lọn tóc chưa kịp khô của cậu: “ Có cái gì bất mãn sao?”

*Chát*Vinh Kính đã đem củ khoai tây bổ ra làm đôi, xoay mặt gườm Tạ Lê Thần.“Đồng nghiệp của tôi lúc này, người đi diệt khủng bố, kẻ đi giải cứu con tin, có người còn đi giải mật mã hay làm gián điệp nữa kìa… Còn tôi thì sao? Phải trông chừng một tên diễn viên hạng ba như  anh! Thử hỏi coi, làm sao mà tôi không bất mãn chứ?”

Tạ Lê Thần nhướng mày khinh bỉ: “Diễn viên hạng ba sao? Xin lỗi, nhưng ông đây là vua điện ảnh đó!”

“Anh tự ý bỏ cả đoàn làm phim đang chật vật ngoài kia mà về nhà hưởng thú cá nhân. Loại hành vi này là một sự đồi bại trong nghề nghiệp – khi làm việc, người ta lấy chữ tín làm đầu. Đây nói ngươi là diễn viên hạng ba là còn nhẹ đó.”

Ngươi….!” Tạ Lê Thần nghiến răng ken két, thấy nực cười sao mình lại tốn hơi thừa lời với cái tên không hiểu đạo lý cuộc đời thế này, liền cầm lấy con dao cậu đang hung hăng nghiền khoai tây.: “ Ta muốn ăn hải sản.”

“ Muốn tôi rảnh đi bắt cá cho bệ hạ sao?” Vinh Kính lách cách vài tiếng cắt cụm bông cải.

Đang lúc hai người đang tranh cãi quyết liệt, đột nhiên nghe thấy một hồi âm thanh dồn dập. *Brrrrrr....*(1)

Vinh Kính ném dao qua một bên, cậu đi tới mở cái laptop đang ở trong hành lý của mình ra – trên màn hình đèn đang chớp sáng…. Là Khoa Lạc.

“Hắc Ô Nha, Bạch Ô Nha, đêm nay hai người có nhiệm vụ! Chi tiết của công việc đã được gửi vào hòm thư bí mật của các cậu. Đây là lần đầu các cậu hợp tác, cho nên công việc cũng không khó khăn lắm, nhưng hãy làm việc cho cẩn thận! Tôi chờ tin tốt từ hai người.”

 ----------------------
(1)Thep bản QT thì đây là di di,mình chỉ sửa lại cho nó thuần việt thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét