Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013

Hắc ô nha bạch ô nha chương 3

Chương 3. Hợp tác gì chứ! *lật bàn*

Vinh Kính mở hộp thư bí mật và download nhiệm vụ mới xuống, trong khi đó thì Tạ Lê Thần đứng một bên nhìn cậu từ trên xuống dưới. Dưới cổ áo rộng thùng thình kia, anh có thể thấy rõ lồng ngực trắng nõn nà với xương quai xanh của cậu.
Tạ Lê Thần lắc lắc đầu, càng lúc càng thấy mình như một lão già biến thái vậy, anh tiến đến sô pha, ngồi xuống, và mở ti vi xem. Tin giải trí hôm nay đang nói về một vụ  scandal tình cảm giữa anh với một nàng diễn viên nào đó.“Không phải chứ!” Tạ Lê Thần uống một ngụm rượu, gương mặt biểu lộ sự chán ghét. “Tôi có thích cô ta đâu.”
“Dám cá cô nàng kia hiện giờ cũng giống như cậu, cảm giác như nuốt phải ruồi ấy.” Vinh Kính dù không bị anh châm chọc trước nhưng vẫn cố ý chọt cho Tạ Lê Thần một câu.
Hai hàng lông mày của người diễn viên xuất chúng chau lại, anh buông cái ly xuống. “Ê nãy giờ ta có nói gì ngươi đâu chứ, làm cái quái gì mà như  con vịt nhào tới cạp ta hoài vậy hả? Muốn chết à?”
Vinh Kính liếc anh bằng nửa con mắt, gân xanh nổi đầy đầu. Mẹ kiếp cái tên này!
May mắn thay, máy tính bỗng nhiên “tít tít” hai tiếng, Vinh Kính vội vàng chạy tới mở văn kiện ra tỉ mỉ đọc.
Tạ Lê Thần định đi qua đó xem thử, bỗng nhiên chuông điện thoại lại reo lên - là người đại diện gọi tới:  “Lê Thần à, cậu đang ở đâu thế?”
“Nhà.” Tạ Lê Thần ngoáy ngoáy lỗ tay. “Có chuyện gì không?”
“Tôi nghe nói cậu dẫn theo một mỹ nam về nhà nữa… Đại ca à, cậu đang đùa đấy hả? Đã làm chuyện tai tiếng thì thôi, đừng có đem ba chuyện nhắng nhít đó mà tuyên truyền khắp nơi như vậy a, khổ tôi lắm trời ơi!”
Tạ Lê Thần cười khẩy: “Chỉ là một người bà con xa thôi mà.”
“Ủa, vậy hả?…” Người đại diện cảm thấy có chút hứng thú: “Nghe nói cậu ta cũng đẹp mã lắm ha, hay là thử đưa vào ngành luôn?”
Tạ Lê Thần suy suy nghĩ nghĩ, sau đó cao thấp đánh giá Vinh Kính, rồi chuyền điện thoại cho vệ sĩ gà mẹ của mình: “Nè, có muốn vào ngành giải trí không?:
“Vào ngành giải trí?” Đôi lông mày của Vinh Kính cau lại, cậu nghiêm mặt:  “Cuộc sống của tôi đã có rất nhiều chuyện để làm rồi. Đây đi cứu thế giới còn không kịp, hứng thú đâu mà làm ba cái chuyện tạp nham đó hả?”
Tạ Lê Thần nín cười nói với người đại diện:  “Thấy sao?”
Người đại diện câm nín hết ba giây: “Chủng vật gì thế này? Hay à nha.”
“Mà nè, cậu gọi tới đây làm gì?” Tạ Lê Thần cũng nghĩ y vậy - Vinh Kính quả thật là một con người rất kì lạ - nhưng anh không muốn người đại diện tiếp tục nói về vấn đề này nữa, bèn lảng sang chuyện khác.
“À, đêm nay có một buổi tiệc từ thiện do ông Charles De Brown tổ chức, hình như là nhân dịp sinh nhật của con gái ông ta, cậu đi không?”
“Cái gì mà Cha-lét De… Ừ… Gì gì đó hả? Chưa bao giờ nghe qua.” Tạ Lê Thần cảm thấy mất cả hứng, nhưng bỗng thấy Vinh Kính xoay lại, áp sát mặt cậu với cái điện thoại:. “Charles De Brown?
Tạ Lê Thần thấy cậu đang dựa sát vào người mình để ngẩng mặt lên nghe điện thoại, cổ áo rộng thùng thình của cậu trễ xuống lộ ra vùng cổ trắng như tuyết. Do khoảng cách quá gần, miệng của anh hầu như chỉ cách vùng cổ mượt mà ấy khoảng 1-2cm thôi. Vô thức nuốt một ngụm nước bọt, Tạ Lê Thần run run hỏi:” Cậu… Có hứng thú với buổi từ thiện này à?”
“Anh được mời đến sao?” Vinh Kính gật gật ra vẻ hài lòng. “Tốt, đồng ý luôn đi.”
“Ách…” Tạ Lê Thần còn chưa kịp mở miệng, người đại diện ở đầu bên kia đã nghe được: “ Ai nha… cậu thật có hảo tâm nha, để tôi báo cho ông ta hay.”
Sau đó, Tạ Lê Thần hỏi rõ thời gian và địa điểm, rồi cúp máy.
“Nè, nhiệm vụ lần này có quan hệ gì với buổi tiệc đó?”  Tạ Lê Thần cầm điện thoại gõ gõ cằm, ra vẻ tò mò hỏi Vinh Kính.
“Tay Charles này là một nhà từ thiện nổi tiếng, nhưng đã có nhiều chứng cớ xác minh lão ta đã ăn cắp khá nhiều tin tức bảo mật của quốc gia.” Vinh Kính mở bản đồ các phòng trong nhà của nhà Charles từ trong máy tính ra, ngón tay chỉ vào vị trí thư phòng, nói: “Nhiệm vụ lần này của chúng ta là đột nhập vào đây, đem USB chứa virus cắm vào máy tính của lão ta, khởi động máy và cuối cùng là tắt máy tính, rút USB và trở về.”
“Đơn giản vậy sao?” Tạ Lê Thần nhún vai.
“Ừ, vì đây là nhiệm vụ đầu tiên của anh, với lại… Đối với thứ thực vật vô dụng như anh đây… Chỉ nên giao mấy việc nhẹ nhàng thôi, ha.” Vinh Kính vừa nói, vừa không quên liếc Tạ Lê Thần một cách xem thường. “Ngay cả chuyện điều tra hiện trường, Khoa Lạc còn phải nhờ người khác nữa cơ đấy.”
Nói xong, Vinh Kính đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Tạ Lê Thần và chăm chú nhìn anh. Đôi mắt đen láy, trong khoảng không gian hút hồn đó có chút gì đó như  sự…Lay đông, và Tạ Lê Thần đã nhìn vào ánh mắt ấy thật lâu, lòng thầm nghĩ : ‘Ôi trời, lần đầu tiên mình mới thấy có người có ánh mắt như thế a, trông như cún con vậy đó…!’
“Nghe nói anh chưa đáp ứng với Khoa Lạc để trở thành một Hắc Ô Nha chính thức, đúng không?”  Hiếm khi nào thấy thái độ của Vinh Kính hòa nhã hơn như thế này, giọng cậu thật nhẹ nhàng và trầm tĩnh.
“Ừ… Tôi định sẽ ký chính thức luôn a.”
“Đừng ký.”
Tạ Lê Thần cười gượng: “Tại sao?”
“…Ghét ngươi.” Vinh Kính trả lời cộc lốc.
Tạ Lê Thần hít sâu một hơi, khóe miệng cong lên khoảng 30 độ, lộ ra hàm răng trắng bóng, anh âm trầm nói:” Vậy thì tôi càng muốn ký. Cho cậu tức chết luôn!”
Vinh Kính nheo mắt lại:” Ngươi ký thử đi. Ngay cái phút ngươi có ý định ký kết nhằng xằng gì đó, ta sẽ thủ tiêu ngươi trước khi ngươi đặt chân tới nơi đó.”
Tạ Lê Thần mở to hai mắt đầy ngạc nhiên: “ Cậu dám uy hiếp tôi sao? Đừng quên tôi là boss của cậu nha.”
“Kệ, ai làm boss của ta cũng được ngoại trừ ngươi ra. Ta không chấp kẻ không đủ tư cách.”
Tạ Lê Thần nghĩ nghĩ một chút rồi cười, nói: “Aii… Câu không biết sao? Chỉ cần tôi nói với Khoa Lạc rằng ‘Ê, Khoa Lạc, tôi không hài lòng về tên Bạch Ô Nha thô lỗ không biết phép ông gửi tới!’, và có khi ông ta sẽ đổi người khác cho tôi đó… Lúc đó, cậu sẽ không cần phải hợp tác với tôi nữa rồi!”
Vinh Kính sửng sốt trợn tròn mắt: “Thật… Sao?”
“Ha ha” Tạ Lê Thần đặt ly rượu xuống, lấy tay chạm mũi.” Nhưng mà còn lâu, từ lúc cậu theo tôi tới giờ, không lúc nào là cậu không chọc giận tôi nha… Cho nên tôi quyết định phải giữ cậu bên mình mà… Từ từ tra tấn!”
Vinh Kính nghiến răng. “Vậy như thế nào thì anh mới yêu cầu Khoa Lạc đổi tôi đi hả?”
“Ưmm, cái này thì…” Tạ Lê Thần dòm cao dòm thấp Vinh Kính, sau đó nói: “Cậu cười một cái cho tôi xem nào?”
Vinh Kính cau mày. “Yêu cầu này quá khiếm nhã, và ta biết ngươi đang có ý trêu chọc ta. Ngươi mà còn dám nói hươu nói vượn nữa thì đừng trách sao ta không lưu tình.”
Khóe miệng của Tạ Lê Thần run rẩy. “Uầy, kêu cậu cười có một chút thôi mà đã bị bảo là trêu chọc? Vậy hằng ngày tôi bị các nhiếp ảnh gia bắt cười, không nhẽ đều là họ trêu chọc tôi đấy sao?”
“Ai biểu ngươi không giữ mình trong sạch làm chi, còn trách ai nữa hả?” Vinh Kính vẫn cố chấp cãi lại.
“Được lắm…” Tạ Lê Thần lại một lần nữa hít một ngụm lãnh khí, gật đầu, vỗ mạnh hai cái lên vai của tên vệ sĩ thô lỗ vô cùng dễ thương của mình:” Tôi có chết cũng không thả cậu đi đâu, vậy cứ yên tâm mà ở bên cạnh tôi cho đến lúc hạ mồ đi.”
Vinh Kính hung dữ quắc mắt nhìn anh, trong đầu rục rọ suy tính sao trong ba mươi giây có thể thủ tiêu cái tên đáng chết đang đứng chần dần trước mắt đây; tốt nhất là xong việc thì tiện phi tang xác hắn luôn… Nhưng, đáng tiếc, mặc dù có ước muốn cháy bỏng ấy nhưng cậu lại không có đủ dũng khí để làm -- dù sao cậu cũng là một quân nhân nề nếp chấp hành kỷ luật, không vì con rệp chết toi này mà khiến bản thân từ  rày về sau không thể vì dân mà thực hiện chính nghĩa a!
Tạ Lê Thần thấy gương mặt của Vinh Kính ửng lên vì tức nhưng lại không thể làm gì được minh tinh đây, làm anh thấy như đang nhìn một chú chó con đang xù lông tím mặt, nhịn không được mà bật cười vô liêm sỉ.
Vinh Kính thấy cái tên đạo đức giả kia đang cười sằng sặc trên sự đau khổ của mình, càng lúc càng muốn giết anh. Cái tên này… ta thề bằng mọi giá phải làm cho Khoa Lạc đổi ta đi, có chết cũng không thể hợp tác với tên quỷ này!
“Nói đi.” Vinh Kính cố gắng thuyết phục anh lần cuối: “Bây giờ muốn cái gì thì mới bằng lòng buông tha cho tôi đây?”
“Ái chà chà, vậy cậu thử nói xem tại sao tôi nhất định không được hợp tác với cậu, hả?”
“Vì… Không phải ngươi cũng rất ghét ta đó sao? Ghét thì phải nhanh chóng đuổi đi để từ nay về sau không thể gặp mặt nhau nữa. Chứ giữ ta lại thì ngươi cũng đâu được lợi gì.” Vinh Kính cảm thấy lý đo mình đưa ra là hoàn toàn hợp lý.
Thế nhưng, trời cười Vinh Kính, Tạ Lê Thần lại lắc đầu: “Ái chà, vậy là cậu không hiểu tôi rồi. Trên đời này người chọc tôi giận đã cực kì hiếm, nhưng mà người có thể khiến cho tôi cảm thấy vô cùng hứng thú… Chậc, lại càng hiếm hơn. Mà cậu đây, vừa khiến cho tôi cảm thấy chán ghét lại khiến tôi cảm thấy rất tò mò, thực sự là có một không hai. Cho nên tôi quyết định: Dễ gì vứt đi của hiếm  trên trần gian, tôi bắt buộc phải giữ cậu lại bên mình; vừa có thể tìm hiểu, mà vừa có thể… Từ  từ  tra tấn a. Có như thế, tôi mới không làm mất mặt liệt tổ liệt tông nhà họ Tạ của tôi chứ, muahahaha!”
Vinh Kính cau mày tối mặt, càng lúc càng bực rồi nha!, cậu nắm lấy cổ áo của Tạ Lê Thần mà mắng rất thông thái:
“Biến thái!”
 Tạ Lê Thần cười, một nụ cười vô sỉ quen thuộc. “Quá khen, quá khen.’
Hai má của Vinh Kính đỏ hồng đào vì ức, tựa hồ cậu rất muốn tìm một câu gì đó để phản pháo lại nhưng chỉ có thể nghĩ đến những câu rất hòa nhã, chẳng thể tìm được từ  gì có thể đủ hung ác hay chứa lực sát thương cao mà đả kích tên khốn Tạ Lê Thần kia
Thấy cái tên kia đang diễu võ dương oai, cậu có cảm giác như “hổ xuống đồng bằng lại bị chó khinh(1)”. Không thể nào tin được, Vinh Kính ta đây nhiều năm oai phong lẫm liệt, không ngờ lại có ngày bị một tên diễn viên vô lại như  trêu chọc -- đã thế lại vừa không thể động thủ, mà vừa không thể cãi được! Thật là tức chết mà!
“Sao rồi?” Tạ Lê Thần càng ngó càng thấy thú vị, tay vuốt nhẹ cằm như  con dê già và nói:” Đang nghĩ làm sao cãi lại đúng không? A, hay là từ ngữ quá ít nên không thể nói được? Ây dà, mắng chửi người cũng là một nghệ thuật đó nha, không phải nghĩ gì rồi nói cũng được a.”
“…Vô sỉ!” Vinh Kính mắng anh bằng cái từ  cậu thấy thô tục nhất. Chậc, rất thô tục và phù hợp với Tạ tiểu nhân đây, đúng thế.
Tạ Lê Thần khiếm nhã ngoáy ngoáy lỗ tai: “Tut tut tut, chả có tiền đồ gì cả , trên báo nhiều lúc in cho tôi nguyên danh ‘Tiểu nhân vô sỉ hạ lưu nữa kìa.’ ”
Vinh Kính câm nín, một đoạn trường tân thanh không tên.
“Cậu nhìn lại mình đi.” Tạ Lê Thần cuối cùng cũng tìm ra nhược điểm của tên vệ sĩ không thuần phục này, cho nên bắt đầu ra sức khi dễ: “ Khô khan quá, thời đại nào rồi mà còn mặc ba cái đồ thời trung cổ này thế? Coi lại cách ăn mặc đi, đừng làm mất mặt tôi chứ!”
Trong mắt của Vinh Kính đã xuất hiện sát ý, nhìn như muốn băm nát Tạ Lê Thần ra thành trăm mảnh.
“Tôi hỏi về vấn đề riêng tư của cậu ha?” Tạ Lê Thần đã chiếm ưu thế mà vẫn còn hăng máu khoe mẽ, tiếp tục khi dễ con nhà lành: “Tâm sinh lý của cậu có ổn không? Nếu có thì… Mau đi chữa đi? Hay là về phương diện này cậu cũng….Chậc chậc.” Vừa nói, Tạ Lê Thần vừa liếc qua phần eo của Vinh Kính.
Do Vinh Kính vẫn còn đang nắm cổ áo anh, nên cả người của cậu phải dựa sát vào người đối diện; nửa người trên đã mặc áo thun thể thao hơi ngắn, lộ ra phần eo.
Tạ Lê Thần liếm liếm môi, ai nha,…. Trắng, thon, mềm và ngọt, thật muốn cắn một phát quá đi!
“…Vô… sỉ.”
Vinh Kính vắt óc cả nửa ngày cũng chỉ quanh quẩn có câu này là độc nhất để có thể mắng chửi tên đó.
Tạ Lê Thần cười đắc ý, được một tấc lại đòi thêm một thước, cười cười, tay như vô ý khoác lên eo của Vinh Kính. Vinh Kính chịu hết nổi rồi, bây giờ cậu đang cố sức tìm ra cách để đáp lễ tên Tạ Lê Thần…
Tạ Lê Thần?
Ha ha, cuối cùng Vinh Kính ta cũng đã tìm ra cách rồi
Tạ Lê Thần đang xúc cảm thật tốt nha, bỗng nhiên anh thấy khóe miệng của Vinh Kính cong lên, mang theo một tia đen tối, cậu chậm rãi bật ra từng chữ:
“ Tả. Lập. Đình!”
“….Cái gì?!” Tạ Lê Thần trợn to hai mắt, cái tên này thật đúng là tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng của mình nha!
Vinh Kính cười lạnh: “Tên quê mùa quá nha, Tả Lập Đình.”
Mày nói cái gì?” Tạ Lê Thần thật sự phát hỏa, siết chặt lấy tay của cậu. Mà Vinh Kính vừa thấy anh động thủ liền nghĩ thầm: Bây giờ mà mình ra tay thì cũng được tính là do phòng vệ ha! , và lập tức ra tay bóp cổ anh.
Tạ Lê Thần cũng đâu phải là “đèn đã cạn dầu”, ngày thường anh cũng hay luyện tập cho nên khí lực cũng lớn; nhưng quan trọng nhất là đối phương đang đứng rất gần anh, thành ra cả hai bắt đầu vật nhau ra như hai đấu thủ trên khán đài FFF.
Đang lúc cả hai lăn qua lăn lại trên ghế sô pha, bống nhiên nghe tiếng lạch cạch mở cửa. Một người lạ phá cửa xông vào.
“Lê Thần, nghe nói là anh đã dắt về nhà một mỹ nhâ –nhaaaaaaaaaa ”
Người đó còn chưa dứt lời, Vinh Kính đã xoay người một cái lăn xuống ghế sô pha, sau đó cầm cái bình hoa trên bàn ném ra cửa…! Bình hoa đập vào thành cửa ngay trên đỉnh đầu của người kia và vỡ nát, nước cùng hoa đều đổ đầy đầu con người tội nghiệp. Chưa xong, Vinh Kính giựt cái khăn trải bàn ở trên bàn xuống, lăn một vòng rồi tung khăn vào mắt người nọ.
Người kia chỉ kịp kêu lên một tiếng “Ai nha!” rồi nhắm mắt lại, ngay lập tức đã bị Vinh Kính phóng một cước đá cho ngã xuống, sau đó cậu chỉa súng vào ót của kẻ đó, lạnh lùng hỏi: “Là ai? Vào bằng cách nào? Có mục đích gì?”
Nhìn lại người vừa mới bị Vính Kính ấn ngã trên mặt đất, đó là một nam tử tóc dài. Hắn ta ăn mặc rất kì lạ, dáng người cao gầy, nhưng cũng rất anh tuấn. Hắn quỳ rạp trên măt đất, oai oái kêu:” Tạ Lê Thần, khẩu vị của anh càng lúc càng nặng rồi!”
Tạ Lê Thần ngồi trên ghế sô pha vỗ trán, đối nghịch với vẻ mặt đề phòng của Vinh Kính mà nói: “ Ê ê ê nhầm người rồi, đây là em trai của tôi, Tạ Tảo Thần.”
Vinh Kính ngẩn người, thả người nọ ra. Quả nhiên, khi nhìn kỹ thì cũng có vài phần giống nhau.
Tạ Tảo Thần xoay đầu lại nhìn Vinh Kính một cái, trong nháy mắt đã kinh ngạc than: “Ai u, mỹ nhân nha!”
Vinh Kính đứng lên cất súng rồi trở lại bên laptop tiếp tục nghiên cứu nhiệm vụ, trong miệng chỉ lẩm bẩm hai chữ “Di truyền.”
Tạ Tảo Thần là người mẫu, dáng người chuẩn đẹp lại có một chút danh tiếng đi theo. Hắn hiếu kì nhìn chằm chằm vào Vinh Kính, rồi quành bên cạnh Tạ Lê Thần mà hỏi : “Ai vậy?”
Tạ Lê Thần còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Vinh Kính sất một câu: “Tả Lập Đình! Nhớ giữ bí mật giao ước!”
“Pff Hahahahaha!”
Tạ Tảo Thần căn bản không hiểu bí mật cần giữ là cái đếch gì, nhưng chỉ mới nghe đến từ Tả Lập Đình thì đã cười đến mức không gượng dậy nổi: “ Chết cười ta… Tạ Lập Đình ư… Hahahahaha!”
Mặt Tạ Lê Thần giờ còn đen hơn xi đáy nồi.
Sau khi đã cười đủ, Tạ Tảo Thần đến bên cạnh Vinh Kính và vỗ vỗ bả vai cậu: “ Ê, xưng hô thế nào?”
Vinh Kính xếp laptop lại, nghiêng người né Tạ Tảo Thần, bảo trì cảnh giác.
“Chậc chậc…” Tạ Tảo Thần đánh giá Vinh Kính, đúng là di truyền từ anh nó. “Chu choa, cũng đẹp dữ ta, cậu là con lai à?”
Vinh Kính lùi lại một bước.
“ Cần gì mà câu nệ đến thế, từ nay chúng ta là người một nhà mà.” Tạ Tảo Thần tiến lên một bước, ý đồ muốn đến gần Vinh Kính.
Vinh Kính cảnh cáo hắn: “Làm ơn giữ khoảng cách, nếu không tôi sẽ không khách sáo với anh đâu.”
“A?” Tạ Tảo Thần ngược lại vui vẻ hỏi: “Cậu định không khách sáo với tôi như  thế nào?”
Vinh Kính hất cánh tay của thằng em tên Tả Lập Đình đang chạm vào mình, nói một câu đâm trúng mục tiêu:
“Tảo Tiết Thần.”
“PHỤT!” Tạ Lê Thần phun ra một ngụm rượu chưa kịp thưởng thức xong, kịp dụi thuốc lá vào gạt tàn. Cái tên này, so với cát tên Tả Lập Đình, còn đáng sỉ nhục hơn a! Chết mày chưa con!
Một phút mặc niệm trôi qua, Tạ tảo Thần đi đến gần Tạ Lê Thần mà vỗ vai an ủi: “ Anh à, anh kiếm đâu ra người thật xấu tính và đáng ghét quá đi à. Nhưng mà… cũng khá thú vị đó. Good job!”
Chú thích
(1)hổ xuống đồng bằng lại bị chó khinh: Ý là những con người tài năng nhưng khi đến một nơi nào khác không phù hợp với mình thì chẳng làm gì được, chỉ có thể mặc cho kẻ kém cỏi hơn trêu chọc.
(2) đèn đã cạn dầu: Kẻ vô dụng
Tạ Lê Thần[xiè lí chén] và Tả Lập Đình [xiè lì tíng] đọc cũng khá giống nhau,  mà theo tiếng trung, Tả Lập Đình còn có nghĩa là thuốc tiêu chảy đó.
  
Cũng như thế, Tảo Tiết Thần  [zǎo xiè chén] là đọc ngược lại của Tạ Tảo Thần[xiè zǎo chén], Tảo Tiết Thần có nghĩa là xuất tinh vào buổi sớm.=]]]]]]]]]]]]]]]“…Ghét ngươi.” Vinh Kính trả lời cộc lốc.

Tạ Lê Thần hít sâu một hơi, khóe miệng cong lên khoảng 30 độ, lộ ra hàm răng trắng bóng, anh âm trầm nói:” Vậy thì tôi càng muốn ký. Tức… chết… đi được!”

Vinh Kính nheo mắt lại:” Ngươi ký thử đi. Ngay cái phút ngươi có ý định ký kết nhằng xằng gì đó, ta sẽ thủ tiêu ngươi trước khi ngươi đặt chân tới nơi đó.”

Tạ Lê Thần mở to hai mắt đầy ngạc nhiên: “ Cậu dám uy hiếp tôi sao? Đừng quên tôi là boss của cậu nha.”

“Kệ, ai làm boss của ta cũng được ngoại trừ ngươi ra. Ta không chấp kẻ không đủ tư cách.”

Tạ Lê Thần nghĩ nghĩ một chút rồi cười, nói: “Aii… Câu không biết sao? Chỉ cần tôi nói với Khoa Lạc rằng ‘Ê, Khoa Lạc, tôi không hài lòng về tên Bạch Ô Nha thô lỗ không biết phép ông gửi tới!’, và có khi ông ta sẽ đổi người khác cho tôi đó… Lúc đó, cậu sẽ không cần phải hợp tác với tôi nữa rồi!”

Vinh Kính sửng sốt trợn tròn mắt: “Thật… Sao?”

“Ha ha” Tạ Lê Thần đặt ly rượu xuống, lấy tay chạm mũi.” Nhưng mà còn lâu, từ lúc cậu theo tôi tới giờ, không lúc nào là cậu không chọc giận tôi nha… Cho nên tôi quyết định phải giữ cậu bên mình mà… Từ từ tra tấn!”

Vinh Kính nghiến răng. “Vậy như thế nào thì mới yêu cầu Khoa Lạc đổi tôi đi hả?”

“Ưmm, cái này thì…” Tạ Lê Thần dòm cao dòm thấp Vinh Kính, sau đó nói: “Cậu cười một cái cho tôi xem nào?”

Vinh Kính cau mày. “Yêu cầu này quá khiếm nhã, và ta biết ngươi đang có ý trêu chọc ta. Ngươi mà còn dám nói hươu nói vượn nữa thì đừng trách sao ta không lưu tình.”

Khóe miệng của Tạ Lê Thần run rẩy. “Uầy, kêu cậu cười có một chút thôi mà đã bị bảo là trêu chọc? Vậy hằng ngày tôi bị các nhiếp ảnh gia bắt cười, không nhẽ đều là họ trêu chọc tôi đấy sao?”

“Ai biểu ngươi không giữ mình trong sạch làm chi, còn trách ai nữa hả?” Vinh Kính vẫn cố chấp cãi lại.

“Được lắm…” Tạ Lê Thần lại một lần nữa hít một ngụm lãnh khí, gật đầu, vỗ mạnh hai cái lên vai của tên vệ sĩ thô lỗ đầy dễ thương của mình:” Tôi có chết cũng không thả cậu đi đâu, vậy cứ yên tâm mà ở bên cạnh tôi cho đến lúc hạ mồ đi.”

Vinh Kính hung dữ quắc mắt nhìn anh, trong đầu rục rọ suy tính sao trong ba mươi giây có thể thủ tiêu cái tên đáng chết đang đứng chần dần trước mắt đây; tốt nhất là xong việc thì tiện phi tang xác hắn luôn… Nhưng, đáng tiếc, mặc dù có ước muốn cháy bỏng ấy nhưng cậu lại không có đủ dũng khí để làm -- dù sao cậu cũng là một quân nhân nề nếp chấp hành kỷ luật, không vì con rệp chết toi này mà khiến bản thân từ rày về sau không thể vì dân mà thực hiện chính nghĩa a!

Tạ Lê Thần thấy gương mặt của Vinh Kính ửng lên vì tức nhưng lại không thể làm gì được minh tinh đây, làm anh thấy như đang nhìn một chú chó con đang xù lông tím mặt, nhịn không được mà bật cười vô liêm sỉ.

Vinh Kính thấy cái tên đạo đức giả kia đang cười sằng sặc trên sự đau khổ của mình, càng lúc càng muốn giết anh. Cái tên này… ta thề bằng mọi giá phải làm cho Khoa Lạc đổi ta đi, có chết cũng không thể hợp tác với tên quỷ này!

“Nói đi.” Vinh Kính cố gắng thuyết phục anh lần cuối: “Bây giờ muốn cái gì thì mới bằng lòng buông tha cho tôi đây?”

“Ái chà chà, vậy cậu thử nói xem tại sao tôi nhất định không được hợp tác với cậu, hả?”

“Vì… Không phải ngươi cũng rất ghét ta đó sao? Ghét thì phải nhanh chóng đuổi đi để từ nay về sau không thể gặp mặt nhau nữa. Chứ giữ ta lại thì ngươi cũng đâu được lợi gì.” Vinh Kính cảm thấy lý đo mình đưa ra là hoàn toàn hợp lý.

Thế nhưng, trời cười Vinh Kính, Tạ Lê Thần lại lắc đầu: “Ái chà, vậy là cậu không hiểu tôi rồi. Trên đời này người chọc tôi giận đã cực kì hiếm, nhưng mà người có thể khiến cho tôi cảm thấy vô cùng hứng thú… Chậc, lại càng hiếm hơn. Mà cậu đây, vừa khiến cho tôi cảm thấy chán ghét lại khiến tôi cảm thấy rất tò mò, thực sự là có một không hai. Cho nên tôi quyết định: Dễ gì vứt đi của hiếm  trên trần gian, tôi bắt buộc phải giữ cậu lại bên mình; vừa có thể tìm hiểu, mà vừa có thể… Từ từ tra tấn a. Có như thế, tôi mới không làm mất mặt liệt tổ liệt tông nhà họ Tạ của tôi chứ, muahahaha!”

Vinh Kính cau mày tối mặt, càng lúc càng bực rồi nha!, cậu nắm lấy cổ áo của Tạ Lê Thần mà mắng rất thông thái:

“Biến thái!”

 Tạ Lê Thần cười, một nụ cười vô sỉ quen thuộc. “Quá khen, quá khen.’

Hai má của Vinh Kính đỏ hồng đào vì ức, tựa hồ cậu rất muốn tìm một câu gì đó để phản pháo lại nhưng chỉ có thể nghĩ đến những câu rất hòa nhã, chẳng thể tìm được từ gì có thể đủ hung ác hay chứa lực sát thương cao mà đả kích tên khốn Tạ Lê Thần kia

Thấy cái tên kia đang diễu võ dương oai, cậu có cảm giác như “hổ xuống đồng bằng lại bị chó khinh(1)”. Không thể nào tin được, Vinh Kính ta đây nhiều năm oai phong lẫm liệt, không ngờ lại có ngày bị một tên diễn viên vô lại như trêu chọc -- đã thế lại vừa không thể động thủ, mà vừa không thể cãi được! Thật là tức chết mà!

“Sao rồi?” Tạ Lê Thần càng ngó càng thấy thú vị, tay vuốt nhẹ cằm như con dê già và nói:” Đang nghĩ làm sao cãi lại đúng không? A, hay là từ ngữ quá ít nên không thể nói được? Ây dà, mắng chửi người cũng là một nghệ thuật đó nha, không phải nghĩ gì rồi nói cũng được a.”

“…Vô sỉ!” Vinh Kính mắng anh bằng cái từ cậu thấy thô tục nhất. Chậc, rất thô tục và phù hợp với Tạ tiểu nhân đây, đúng thế.

Tạ Lê Thần khiếm nhã ngoáy ngoáy lỗ tai: “Tut tut tut, chả có tiền đồ gì cả , trên báo nhiều lúc in cho tôi nguyên danh ‘Tiểu nhân vô sỉ hạ lưu nữa kìa.’ ”

Vinh Kính câm nín, một đoạn trường tân thanh không tên.

“Cậu nhìn lại mình đi.” Tạ Lê Thần cuối cùng cũng tìm ra nhược điểm của tên vệ sĩ không thuần phục này, cho nên bắt đầu ra sức khi dễ: “ Khô khan quá, thời đại nào rồi mà còn mặc ba cái đồ thời trung cổ này thế? Coi lại cách ăn mặc đi, đừng làm mất mặt tôi chứ!”

Trong mắt của Vinh Kính đã xuất hiện sát ý, nhìn như muốn băm nát Tạ Lê Thần ra thành trăm mảnh.

“Tôi hỏi về vấn đề riêng tư của cậu ha?” Tạ Lê Thần đã chiếm ưu thế mà vẫn còn hăng máu khoe mẽ, tiếp tục khi dễ con nhà lành: “Tâm sinh lý của cậu có ổn không? Nếu có thì… Mau đi chữa đi? Hay là về phương diện này cậu cũng….Chậc chậc.” Vừa nói, Tạ Lê Thần vừa liếc qua phần eo của Vinh Kính.

Do Vinh Kính vẫn còn đang nắm cổ áo anh, nên cả người của cậu phải dựa sát vào người đối diện; nửa người trên đã mặc áo thun thể thao hơi ngắn, lộ ra phần eo.

Tạ Lê Thần liếm liếm môi, ai nha,…. Trắng, thon, mềm và ngọt, thật muốn cắn một phát quá đi!

“…Vô… sỉ.”

Vinh Kính vắt óc cả nửa ngày cũng chỉ quanh quẩn có câu này là độc nhất để có thể mắng chửi tên đó.

Tạ Lê Thần cười đắc ý, được một tấc lại đòi thêm một thước, cười cười, tay như vô ý khoác lên eo của Vinh Kính. Vinh Kính chịu hết nổi rồi, bây giờ cậu đang cố sức tìm ra cách để đáp lễ tên Tạ Lê Thần…

Tạ Lê Thần?

Ha ha, cuối cùng Vinh Kính ta cũng đã tìm ra cách rồi

Tạ Lê Thần đang xúc cảm thật tốt nha, bỗng nhiên anh thấy khóe miệng của Vinh Kính cong lên, mang theo một tia đen tối, cậu chậm rãi bật ra từng chữ:

“ Tả. Lập. Đình!”

“….Cái gì?!” Tạ Lê Thần trợn to hai mắt, cái tên này thật đúng là tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng của mình nha!

Vinh Kính cười lạnh: “Tên quê mùa quá, Tả Lập Đình.”

Mày nói cái gì?” Tạ Lê Thần thật sự phát hỏa, siết chặt lấy tay của cậu. Mà Vinh Kính vừa thấy anh động thủ liền nghĩ thầm: Bây giờ mà mình ra tay thì cũng được tính là do phòng vệ ha! , và lập tức ra tay bóp cổ anh.

Tạ Lê Thần cũng đâu phải là “đèn đã cạn dầu”, ngày thường anh cũng hay luyện tập cho nên khí lực cũng lớn đủ; nhưng quan trọng nhất là đối phương đang đứng rất gần anh, thành ra cả hai bắt đầu vật nhau ra như hai đấu thủ trên khán đài FFF.

Đang lúc cả hai lăn qua lăn lại trên ghế sô pha, bống nhiên nghe tiếng lạch cạch mở cửa. Một người lạ phá cửa xông vào.

“Lê Thần, nghe nói là anh đã dắt về nhà một mỹ nhâ – ”

Người đó còn chưa dứt lời, Vinh Kính đã xoay người một cái lăn xuống ghế sô pha, sau đó cầm cái bình hoa trên bàn ném ra cửa…! Bình hoa đập vào thành cửa ngay trên đỉnh đầu của người kia và vỡ nát, nước cùng hoa đều đổ đầy đầu con người tội nghiệp. Chưa xong, Vinh Kính giựt cái khăn trải bàn ở trên bàn xuống, lăn một vòng rồi tung khăn vào mắt người nọ.

Người kia chỉ kịp kêu lên một tiếng “Ai nha!” rồi nhắm mắt lại, ngay lập tức đã bị Vinh Kính phóng một cước đá cho ngã xuống, sau đó cậu chỉa súng vào ót của kẻ đó, lạnh lùng hỏi: “Là ai? Vào bằng cách nào? Có mục đích gì?”

Nhìn lại người vừa mới bị Vính Kính ấn ngã trên mặt đất, đó là một nam tử tóc dài. Hắn ta ăn mặc rất kì lạ, dáng người cao gầy, nhưng cũng rất anh tuấn. Hắn quỳ rạp trên măt đất, oai oái kêu:” Tạ Lê Thần, khẩu vị của anh càng lúc càng nặng rồi!”

Tạ Lê Thần ngồi trên ghế sô pha vỗ trán, đối nghịch với vẻ mặt đề phòng của Vinh Kính mà nói: “ Ê ê ê nhầm người rồi, đây là em trai của tôi, Tạ Tảo Thần.”

Vinh Kính ngẩn người, thả người nọ ra. Quả nhiên, khi nhìn kỹ thì cũng có vài phần giống nhau.

Tạ Tảo Thần xoay đầu lại nhìn Vinh Kính một cái, trong nháy mắt đã kinh ngạc than: “Ai u, mỹ nhân nha!”

Vinh Kính đứng lên cất súng rồi trở lại bên laptop tiếp tục nghiên cứu nhiệm vụ, trong miệng chỉ lẩm bẩm hai chữ “Di truyền.”

Tạ Tảo Thần là người mẫu, dáng người chuẩn đẹp lại có một chút danh tiếng đi theo. Hắn hiếu kì nhìn chằm chằm vào Vinh Kính, rồi quành bên cạnh Tạ Lê Thần mà hỏi : “Ai vậy?”

Tạ Lê Thần còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Vinh Kính sất một câu: “Tả Lập Đình! Nhớ giữ bí mật giao ước!”

“Pff Hahahahaha!”

Tạ Tảo Thần căn bản không hiểu bí mật cần giữ là cái đếch gì, nhưng chỉ mới nghe đến từ Tả Lập Đình thì đã cười đến mức không gượng dậy nổi: “ Chết cười ta… Tạ Lập Đình ư… Hahahahaha!”

Mặt Tạ Lê Thần giờ còn đen hơn xi đáy nồi.

Sau khi đã cười đủ, Tạ Tảo Thần đến bên cạnh Vinh Kính và vỗ vỗ bả vai cậu: “ ‘Ey, xưng hô thế nào?”

Vinh Kính xếp laptop lại, nghiêng người né Tạ Tảo Thần, bảo trì cảnh giác.

“Chậc chậc…” Tạ Tảo Thần đánh giá Vinh Kính, đúng là di truyền từ anh nó. “Chu choa, cũng đẹp dữ ta, cậu là con lai à?”

Vinh Kính lùi lại một bước.

“ Cần gì mà câu nệ đến thế, từ nay chúng ta là người một nhà mà.” Tạ Tảo Thần tiến lên một bước, ý đồ muốn đến gần Vinh Kính.

Vinh Kính cảnh cáo hắn: “Làm ơn giữ khoảng cách, nếu không tôi sẽ không khách sáo với anh đâu.”

“A?” Tạ Tảo Thần ngược lại vui vẻ hỏi: “Cậu sẽ không khách sáo với tôi như thế nào?”

Vinh Kính hất cánh tay của thằng em tên Tả Lập Đình đang chạm vào mình, nói một câu đâm trúng mục tiêu:

“Tảo Tiết Thần.”

“PHỤT!” Tạ Lê Thần phun ra một ngụm rượu chưa kịp thưởng thức xong, kịp dụi thuốc lá vào gạt tàn. Cái tên này, so với cát tên Tả Lập Đình, còn đáng sỉ nhục hơn a! Chết mày chưa con!

Một phút mặc niệm trôi qua, Tạ tảo Thần đi đến gần Tạ Lê Thần mà vỗ vai an ủi: “ Anh à, anh kiếm đâu ra người thật xấu tính và đáng ghét quá đi à. Nhưng mà… cũng khá thú vị đó. Good job!”

Chú thích
(1)hổ xuống đồng bằng lại bị chó khinh: Ý là những con người tài năng nhưng khi đến một nơi nào khác không phù hợp với mình thì chẳng làm gì được, chỉ có thể mặc cho kẻ kém cỏi hơn trêu chọc.

(2) đèn đã cạn dầu: Kẻ vô dụng


Tạ Lê Thần[xiè lí chén] và Tả Lập Đình [xiè lì tíng] đọc cũng khá giống nhau,  mà theo tiếng trung, Tả Lập Đình còn có nghĩa là thuốc tiêu chảy đó.
  
Cũng như thế, Tảo Tiết Thần  [zǎo xiè chén] là đọc ngược lại của Tạ Tảo Thần[xiè zǎo chén], Tảo Tiết Thần có nghĩa là xuất tinh vào buổi sớm.=]]]]]]]]]]]]]]]

Má Nhã khoái chơi chữ a



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét