Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Hắc ô nha bạch ô nha chương 1


Chương 1 Nhiệm vụ đặc biệt
“ Cắt! Lê Thần, diễn tốt lắm!”
Từ người giám sát trường quay, đạo diễn đến những nhân viên khác đều nhiệt liệt vỗ tay tán dương. Quả thật, Tạ Lê Thần vào vai sát thủ quá đạt, đây là một đoạn có diễn biến tâm trạng sau khi tên sát thủ thủ sát. Cô diễn viên đóng chung với anh bị dọa đến mức phát khóc, nên khi đạo diễn vừa bảo ngừng thì cô nàng đã ôm mặt chạy biến.
Từ lúc nhận vai chính đến nay, cô nàng rất ít khi nói chuyện với Tạ Lê Thần; hơn nữa, cô quyết định khi gặp tên này thì phải tránh đi, vòng vèo thế nào để không đụng mặt cũng được… Trời ạ, trong phim đã như thế, thì ngoài đời có khi là kẻ biến thái thật thì sao?
Tạ Lê Thần lười nhác ra ngoài sân ngồi, anh chờ lát nữa phải đi chụp ảnh. Bỗng nhiên trợ lý studio đi tới. “Anh Thần à, có người đến kiếm anh kìa.”
“Sao?” Tạ Lê Thần nhướng mày - tựa hồ như  chưa thoát khỏi nhân vật biến thái cuồng sát lúc nãy - liếc mắt nhìn trợ lý, con ngươi đen thâm u của Lê Thần khiến cho người đối diện phải ớn lạnh. Hắn vội vàng lắp bắp: “Ách…. Là… Có người tìm anh.”
“Ai?” Thấy Tạ Lê Thần có vẻ mất kiên nhẫn, đạo diễn cùng các hậu cần trong trường quay chen vào: “Chậc, anh vội gì, nếu là fan thì cứ cho người đại diện ra tiếp là được, cần gì phải nhờ đến anh Thần chứ.”
“ A… Không phải, hắn ta bảo tôi phải đem cái này đưa cho anh Thần.” Vừa nói trợ lý vừa lấy từ trong túi ra một mảnh giấy đưa cho Tạ Lê Thần. Mảnh giấy trắng thuần, bề mặt chỉ vẽ một con quạ. Mà hình quạ này cũng rất là đặc biệt; nếu xét kĩ thì thấy giống như hai mảnh ghép, một con đen và một con trắng, tạo thành vậy.
Tạ Lê Thần nhìn qua, anh mỉm cười. Thấy nhân viên trường quay tỏ ý muốn can thiệp, anh phất tay và nói với đạo diễn: “Ăn cơm xong thì diễn tiếp.” Nói rồi, anh đứng lên hỏi trợ lý bên cạnh:  ”Cậu ta đang ở đâu?”
“À, đang chờ trong phòng nghỉ của anh đấy.”
Tạ Lê Thần gật đầu, nhẹ nhàng giương tay chặn lại, ngầm bảo cứ để anh đích thân tới đó.
Người quay phim tỏ ý bất mãn. “Đạo diễn à, phải làm sao đây ? Từ sáng tới giờ mới xong có một phân cảnh a.”
“ Còn sao trăng gì nữa, đành chờ thôi.” Đạo diễn cũng tức giận nói.
Một vài diễn viên khác bàn tán xì xào.
“ Thật không phải chứ, chả nhẽ để cái tên Tạ Lê Thần này muốn làm gì thì làm à?”
“Đành vậy thôi, người ta là đại minh tinh mà! Thử hỏi có ai nổi tiếng bằng hắn không?”
“ Xì…”
----------------
Một tay bỏ vào túi quần, tay kia cầm mảnh giấy, Tạ Lê Thần không nhanh không chậm bước vào phòng nghỉ.
Cửa phòng đã mở sẵn. Trong phòng, có một người đã đứng chờ sẵn ở đấy. Anh ta có dáng người cao gầy,  đang đứng bên khung cửa sổ, tữa hồ như  đang ngắm cảnh vậy. Tạ Lê Thần bước đến gần cậu.
Đây chính là Bạch Ô Nha hợp tác với mình sao?  Lúc bàn điều kiện anh chỉ có một yêu cầu, đó là Bạch Ô Nha của anh phải là một người trẻ tuổi xinh đẹp -- ý anh là muốn là một mỹ nữ, ai ngờ rằng anh lại nhận được một… mỹ nam.
Càng đến gần, anh càng cảm thấy thú vị
Anh từng tiếp xúc với rất nhiều nghệ sĩ, cũng đã thấy qua rất nhiều mỹ nhân - nam hay nữ đều có cả - nhưng cái tên Bạch Ô Nha này lại làm anh vô cùng… Kinh diễm.
Nói qua nói lại; thực ra chuyện này cũng bắt đầu vào nửa tháng trước.
Tạ Lê Thần được sinh ra trong một gia đình nghề diễn nức tiếng. Nhưng cha mẹ anh lại mất sớm, cả gia tộc lớn như thế mà chỉ có anh là người thừa kế, nên tài sản dành cho anh cũng nhiều vô kể. Sở dĩ anh có thể tiến tới danh hiệu “Vua màn ảnh” và đươc toàn thế giới biết đến, chủ yếu là do khả năng khác người này –  Phục hiện nhân cách.
Loại năng lực này Tạ Lê Thần có từ khi sinh ra, anh có thể dễ dàng bắt chước thành một người bất kỳ nào đã tiếp xúc qua - dù tướng mạo có bất đồng đến mấy -, từ hành động, giọng nói, thói quen đến cách tư duy suy nghĩ,… Tất cả, anh đều có thể bắt chước y hệt. Mặt khác, anh lại có am hiểu sâu rộng về mảng hóa trang - tài nghệ của anh cũng có thể so sánh với một bậc thầy hóa trang ưu tú nhất.
Anh từng có lần chơi ác, giả trang thành người trợ lý của mình để đón vợ y khi y tan tầm… Mà vợ y lại không hề phát hiện; cho nên khi người trợ lý thật đến, cô ta không thể nào phân biệt được ai thật ai giả, thiếu điều muốn phát điên luôn. Bây giờ để phòng ngừa những bất trắc tương tự như trên, nhân viên nào mà “có phước” được làm việc chung với anh, khi chào hỏi nhau đều có thêm một thói quen nữa là nhéo  mặt đối phương, xem người đó là thật hay giả.
Nhờ khả năng phi thường này mà sự nghiệp diễn xuất của anh phất lên như buồm thuận gió. Chỉ có điều là anh lại có một sở thích kì quái, chỉ nhận đóng các vai phản diện, càng ác càng tốt, nếu không ác là anh không nhận. Với vẻ ngoài tuấn tú cùng diễn xuất tài năng, những nhân vật bại hoại anh vào vai đều khiến cho người ta có hận thì hận đến thấu xương, nhưng yêu thì cũng yêu anh đến điên cuồng.
Vì thế, các khán giả yêu thích anh đều gọi anh là Hắc Ô Nha – bởi nghe nói, khi nhìn chằm chằm vào mắt anh, người ta cảm giác như nhìn vào mắt của một sinh vật thần bí, tánh nhân khó lường, tai họa luôn hiện hữu. Như một con quạ đen..
Nửa tháng trước, có mấy viên cảnh sát hình sự quốc tế tìm Tạ Lê Thần và giao cho anh một phong thư màu đỏ. Mở ra xem thì đó là thư mời của một nhân vật trọng yếu nào đó muốn gặp anh. Phong bì chỉ vẽ một con quạ, một nửa đen một nửa trắng –  giống như là có 2 con đang xếp chồng lên nhau vậy.
Tạ Lê Thần , do nhàn rỗi không có việc gì làm, đi gặp nhân vật được gọi là Khoa Lạc - bộ dạng trông khá giống với … Spielberg.
Khoa Lạc là sếp của một tổ chức an ninh quốc gia nào đó có tên gọi là CROW- quạ đen, loài chim của màn đêm và những bí ẩn. Tạ Lê Thần cũng từng nghe qua tổ chức này – họ chỉ chiêu mộ những người có năng lực đặc biệt để hoàn thành một nhiệm vụ phức tạp xuyên quốc gia nào đấy… Nói thẳng ra là đối phó với những tội phạm nguy hiểm. Mỗi lần hành động sẽ là hai người, một người là Hắc Ô Nha – có kĩ năng đặc biệt, và người còn lại là Bạch Ô Nha – có thân thủ tuyệt vời.
Tạ Lê Thần được tuyển làm Hắc Ô Nha. Công việc của anh rất đơn giản: Hóa trang thành người khác để hoàn thành nhiệm vụ, không cần phải giết người phóng hỏa gì cả… chỉ cần đánh cắp một vài tư liệu hay vật phẩm là được, như súng ống, đạn dược, hợp đồng giao dịch, blah blah blah.
Tạ Lê Thần vừa nghe đến chuyện này thì phì cười hỏi Khoa Lạc: “ Vậy ông là đạo diễn? Đây là kịch bản à? …Well, cũng không đến nỗi tệ.”
Không biết đây có phải là một trò đùa giỡn của đối phương chăng? Nhưng với số tư liệu được đưa ra , anh không thể không tin rằng, tất cả những điều này đều là sự thật.
“ Nếu như  anh chịu nhận công việc lần này, chúng tôi sẽ trả thù lao rất hậu hĩnh cho anh - đương nhiên, tiền bạc đối với anh thì không thiếu.” Khoa Lạc tiếp tục cầu khẩn Tạ Lê Thần, “Nhưng việc này có ý nghĩa rất quan trọng, liên quan đến nhiều sinh mạng… Cho nên, chúng tôi hi vọng anh sẽ chấp nhận. Mặt khác, chúng tôi sẽ cử một Bạch Ô Nha theo anh, vừa bảo vệ an toàn tính mạng, vừa giúp đỡ anh trong công việc. Và người đó cũng sẽ là một nhân tài ưu tú... Như anh.”
“ Cứu người? Xin lỗi, tôi không có hứng thú với việc này.” Tạ Lê Thần đem hợp đồng ném lên bàn. Anh nói tiếp : “Tôi có thể tự mình đem lương thực đến nơi gặp thiên tai cần cứu tế, đó là việc làm mà tôi có thể.”
“ Nhưng mà anh đang rất nhàm chán, đúng không? ” Khoa Lạc không chút hoang mang thuyết phục tiếp, “ Người thông minh thì không có gì phải sợ, họ chỉ sợ  nhàm chán mà thôi. Yên tâm, tôi bảo đảm công việc này vô cùng kích thích và thú vị, nhất là… Đối với những người giỏi đóng kịch như Tạ thiếu gia đây.”
Tạ Lê Thần chau mày nghe. Đương nhiên, những người thông minh khi nói chuyện với nhau đều rất là dễ dàng, mà tên Khoa Lạc này hình như cũng đã điều tra rất kĩ về mình rồi.
“ Anh có thể rời khỏi đây, nhưng với điều kiện là phải kí kết hiệp định giữ bí mật chuyện này..” Khoa Lạc thấy Tạ Lê Thần có vẻ chần chừ, bèn thừa thắng xông lên. “Bạch Ô Nha của chúng tôi đều là những nhân viên cảnh vụ  được huấn luyện rất chuyên nghiệp, có thể nghe theo an bài của anh vô điều kiện; chưa kể còn có thể bảo vệ an toàn của anh 24 /24. Đặc biệt, những người này đều được chúng tôi chọn lọc rất kĩ càng, mỗi năm chỉ có vài người được chọn mà thôi.”
“Ok…” Tạ Lê Thần càng nghe càng cảm thấy hứng thú. “Như vầy đi, tôi sẽ xem xét lại chuyện này, nhưng tất nhiên sẽ không đáp ứng ngay lập tức. Để tôi thử lần đầu, xem cảm giác ra sao, có thật sự kích thích như  các người nói không… Sau đó tôi sẽ xem xét lại.”
“ Thật là tốt quá.” Khoa Lạc bắt tay của Tạ Lê Thần. “À đúng rồi, về Bạch Ô Nha, anh có yêu cầu gì không?”
“ Đương nhiên là có.” Tạ Lê Thần đặt tay lên mũi, nói:” Tôi muốn người đó phải là một người xinh đẹp! Phải cực kì xinh đẹp.”
--------------
Vinh Kính nguyên là một cảnh sát hình sự, công phá được rất nhiều vụ án lớn. Trong một lần làm nhiệm vụ, cậu cố ý giả chết, sau đó được đưa đến tổ chức bí mật này.
Cậu được huấn luyện ở đây hai năm trời, tham gia vô số hành động mạo hiểm, trong đó có ám sát mafia, giải cứu chính khách,… công việc cực kì phong phú và vui vẻ, mà thành tích cũng rất ưu tú.
Ngày hôm nay, cậu được Khoa Lạc phái đi làm một nhiệm vụ khác, với thân phận là một Bạch Ô Nha. Vinh Kính cũng vui vẻ tiếp nhận, có điều Hắc Ô Nha mà cậu phải hợp tác lại là người mà cậu không thể ngờ tới- Tạ Lê Thần, vua màn ảnh hiện nay.
Nhưng dù sao, Vinh Kính cũng không quan tâm mấy. Là một nhân viên chuyên nghiệp, câu không quan tâm Hắc Ô Nha của mình là ai, anh ta có năng lực đặc biệt thế nào thì cũng chỉ là diễn viên - mà diễn viên chỉ có trò giỏi che mắt thiên hạ thôi. Nhận được nhiệm vụ, anh lập tức thu thập hành lý và đi tìm Tạ Lê Thần.
Khi hai người lần đầu tiên gặp mặt, đó là chính là lúc này, vào giờ nghỉ  trưa của Tạ Lê Thần.
Ánh mặt trời rạng thật đúng lúc, chiếu ngời ngũ quan xinh xắn của Vinh Kính.
Tạ Lê Thần thầm khen - Oa, Khoa Lạc cũng không đến nỗi phỉnh mình nha. Mặc dù là nam, nhưng Vinh Kính cũng là mỹ nhân khó gặp đó! Tiếc là trông hắn ta hơi lạnh lùng thật, giống như một con búp bê không biết cười… Nhưng mà làn da cũng ngon quá ta, ngay cả kiều nữ cũng không có làn da mịn màng đến thế…
Trong khi Tạ Lê Thần đang nghĩ nhằng nghĩ bậy trong đầu về người trước mặt, thì Vinh Kính cũng đang dò xét anh.
Càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt, Vinh Kính rất thất vọng khi nghĩ rằng Tạ Lê Thần là người đã qua huấn luyện, chỉ sử dụng thân phận diễn viên để ngụy trang bản thân. Thế nhưng tên đang đứng chần dần trước mắt cậu, từ trên xuống dưới, không có chút nào là giống một nhân viên cảnh vụ cả; nói trắng ra là giống một thằng lông bông, ăn chơi trác táng, vô sỉ hạ lưu mà thôi. 
“ Tên gì?” Tạ Lê Thần hất hàm, anh tựa người vào cạnh bàn và lấy trong túi ra một điếu hút.
Vinh Kính hơi nhíu mày, cậu đi qua giựt lấy điếu thuốc t, bóp nát, rồi ném đống bùi nhùi vào thùng rác.
Tạ Lê Thần kinh rờn, trợn mắt há mồm không thể tin được hành động của cậu. Vinh Kính mặt không chút biểu tình nói: “Hút thuốc rất dễ bại lộ bản thân, dù là khói hay mùi đều có thể bị phát hiện, bộ anh không biết sao? Mà hút thuốc cũng có hại cho sức khỏe, tôi khuyên anh nên cai thuốc đi.”
Tạ Lê Thần giựt giựt khóe miệng, cứng đờ nhìn Vinh Kính.
“ Vậy tôi ở đâu?” Vinh Kính tay cầm hành lý, ngữ khí lạnh lùng. “À quên, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ phụ trách an toàn của anh về mọi mặt: Ăn, mặc, đi lại hay nơi ở, tôi đều sẽ kiểm tra. Hi vọng anh phối hợp.”
Nói xong, cậu lại lấy từ trong rương ra một thứ, đưa cho Tạ Lê Thần;” Đeo thứ này vào.”
Tạ Lê Thần cầm lấy, là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
“Đây là thiết bị định vị toàn cầu, đeo vào sẽ thuận tiện cho việc liên lạc và định vị vị trí của anh. Cho nên, dù bất kì tình huống nào, anh không được cởi ra.”
Tạ Lê Thần nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn thật lâu, sau đó tự dưng ra lệnh: “ Đeo vào cho tôi.”
Vinh Kính nhíu mày, lòng thầm nhủ: Sao tên này không tự mang  cho mình đi? Nhưng cậu không phải là typ người hay nhiều lời, nên trực tiếp  tới đeo nhẫn vào ngón giữa của anh…
“Ha ha!” Tạ Lê Thần đột nhiên cười lớn :” Không ngờ người đầu tiên đeo nhẫn cho tôi lại là nam nha!”
Trên mặt của Vinh Kính không có chút biểu lộ nào. “ Lúc nói chuyện với tôi thì tốt nhất là đừng cà rỡn như thế; tôi có trách nhiệm bảo vệ anh, chứ không phải là để nghe anh đùa giỡn .” Đang nói chuyện thì bỗng điện thoại reo lên, cậu đứng dậy nghe máy. Là Khoa Lạc, cơ bản là hỏi han tình hình, và sau đó bảo cậu đưa máy cho Tạ Lê Thần.
“A lô?” Tạ Lê Thần tiếp điện thoại, trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt:” Khoa Lạc này, có phải tôi là cấp trên của cậu ta đúng không? Có phải cậu ấy phải nghe theo những gì tôi nói không?”
Vinh Kính nhíu mày xen vào: “ Chúng ta chỉ hợp tác với nhau thôi.”
Tạ Lê Thần lại tiếp tục đùa dai, anh quơ quơ điện thoại nói:” Ông chủ à, nói một câu công bằng đi.”
Vinh Kình giựt lại, giọng nghiến đi : “ Khoa Lạc!”
“Vinh Kính, anh ta là người rất quan trọng, ráng nghe lời đi.”
“Nhưng anh ta chỉ là một người bình thường thôi.”
“Quy tắc đầu tiên của nhân viên cảnh vụ là gì?”
Vinh Kính trầm mặt một hồi, sau đó bất đắc dĩ thở dài: “ Là phục tùng mệnh lệnh. Được thôi, tôi thỏa hiệp.”
Tạ Lê Thần nở nụ cười, anh đưa tay ra. “Tạ Lê Thần.”
Vinh Kính bất đắc dĩ nắm lấy. “…Vinh Kính.”
Tạ Lê Thần tiếp lấy điện thoại, nghe Khoa Lạc hỏi lại: “ Bạch Ô Nha này có vừa lòng anh không? Chúng tôi có thể đổi người khác, nhưng Vinh Kính là người ưu tú nhất chúng tôi có...”
“Thôi không cần, tôi… Rất hài lòng.” Tạ Lê Thần lia mắt nhìn Vinh Kính rồi chậm rãi nói: “Cậu ta rất thú vị. Ông đem hợp đồng đến đây luôn đi, khi nào rảnh chúng ta kí luôn.”
 -----------------------------

2 nhận xét:

  1. mới chương 1. chưa thấy j cả. nhưng ta thích Vinh Kính... mà ta là cheche nga. sao nàng ko lập wp

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ha ha, wp thì dễ trang trí thật, nhưng mà khó làm những việc khác quá, như tạo mục lục hay gì gì đó, blogspot mặc dù không đẹp nhưng dễ hơn, nên ta chọn làm.
      Umh, nàng có vẻ thích những anh lạnh lùng nhở, ta cũng rất thích Vinh Kính, nhưng... Tạ Lê thần cũng không tồi. Chap một này đúng là chưa có gì đặc biệt, chủ yếu là giới thiệu nhân vật thôi, nhưng sau mấy ngày ta edit, ta công nhận nó là chap bình thg nhất trg những chap ta làm, dù sao anh Tạ cũng chưa lộ bản tính lang sói của ảnh, đến chap hai là có chiện hay để xem rồi *cười đen tối*

      Xóa