Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Hắc Ô Nha 4


Chương 4. Con thỏ nha con thỏ
Tạ Tảo Thần nhận thấy Vinh Kính đúng là một người thú vị; hắn nhìn cậu một cách chăm chú.
Vinh Kính chả thèm đếm xỉa tới hai anh em nhà họ đang làm gì; cậu mở laptop tiếp tục theo dõi tài liệu, đầu chạy rần rần những phương án để tối nay có thể hành động. Dù sao cái tên Tạ Lê Thần này cũng là  một tên vô dụng, chả thể nhờ được, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi…!
“Vinh Kính?” Tạ Tảo Thần xích lại gần cậu, hắn ngồi xổm trên chiếc sô pha, ngước mắt nhìn.
Vinh Kính liếc nhìn hắn; cậu thấy hắn ta, so với anh trai của mình, nhìn có vẻ thuận mắt hơn chút đỉnh. Cậu gật đầu,  hỏi: “Chuyện gì?”
“Tính hướng của cậu là gì?” Tạ Tảo Thần hỏi.
Vinh Kính cảm thấy khó hiểu:  “…Tính hướng gì?”
“Thì là… cậu thích nữ hay thích nam?” Tạ Tảo Thần nghiêm túc hỏi lại.
Vinh Kính nheo mắt lại. “Quấy rối tình dục. Từ chối trả lời.”
“Vậy mà cũng được hả trời?” Tạ Tảo Thần khiếp đảm, cái tên này… Từ nhỏ được giáo dục kiểu gì thế a?
Vinh Kính đóng laptop lại để lui ra ban công ngồi, sau đó mở  laptop tiếp tục xem tài liệu. Nhưng khi vừa mở máy ra, bỗng nhiên, cậu thấy có cái gì đó lóe lên - giống như là kính phản quang vậy.
Vinh Kính buông laptop xuống đứng lên,  giả vờ như  đang xem phong cảnh dưới lầu.  Cùng lúc đó, ánh sáng kì lạ ấy lại lóe lên lần nữa.
Xoay người đi vào trong, Vinh Kính hỏi Tạ Lê Thần đang ngồi uống rượu xem tin tức: “Này, loại ánh sáng này có thường xuyên xuất hiện ở đây không?”
“Ánh sáng nào?” Tạ Lê Thần cảm thấy khó hiểu.
Vinh Kính bỏ hai tay vào túi, nghĩ ngợi một chút… Cậu rút tay ra, ngoắc Tạ Lê Thần, sau đó mở cửa cho hai người; hàm ý “Ra ngoài với tôi một chút.”
Tạ Lê Thần không hiểu gì cả, nhưng cũng đứng lên đi theo.
Tạ Tảo Thần  chạy theo nói nhảm: “Anh à, động tác vừa rồi của cậu ta… Hảo suất nha!”
Tạ Lê Thần trợn tròng mắt: “Văn Đức đâu? Không phải em đi cùng anh ta sao?”
“Anh ta nói có việc bận rồi, vì giúp anh chuẩn bị ra phim mới đó.”
“Phim mới nữa hả?” Tạ Lê Thần cảm thấy có chút lười nhác đang  dâng lên trong tâm.  “Sao không cho người ta nghỉ ngơi chút đi?”
“Anh đừng có lúc nào cũng đòi nghỉ ngơi chứ! Chỉ tổ làm cho Văn Đức thêm phiền toái thôi, đồ lười!” Tạ Tảo Thần hai tay chống hông, nói tiếp: “Nghe nói bạn diễn của anh là người nước ngoài có danh tiếng lắm nha; chưa kể, người ta so với anh có trách nhiệm với nghề nghiệp hơn đó. Anh đừng tới lúc đó lại cho người ta leo cây, khiến Văn Đức phải đi xin lỗi nữa chứ!”
“Cắt.” Tạ Lê Thần ngắt lời hắn, tâm không có hứng thú nào.
Hai người đi theo Vinh Kính tới cửa ra vào, lần này họ không đi thang bộ mà trực tiếp đi thang máy tới tầng hầm 1; sau đó Vinh Kính đi đến một chiếc xe màu đen dáng vẻ bình thường có rèm che. Cậu mở cửa cho Tạ Lê Thần và Tạ Tảo Thần chui vào.
“Xe ở đâu ra vậy?” Tạ Lê Thần ngạc nhiên hỏi.
“Của nhiệm vụ lần này.” Vinh Kính đóng cửa xe lại.
“Sao nó lại ở dưới bãi giữ xe của nhà tôi?” Tạ Lê Thần càng lúc càng không hiểu nổi.
Điều chỉnh kính chiếu hậu rồi khởi động xe, Vinh Kính trả lời qua loa, tuy nhiên vẫn không quên nói mỉa: “Chậc. Người chuyên nghiệp có cách làm của người chuyên nghiệp; nói cho gà mờ nghe, gà mờ cũng chẳng hiểu gì đâu ha.”
Khóe miệng của Tạ Lê Thần run rấy nhếch lên… Cái tên này, lại nữa rồi!
Chiếc xe lái ra khỏi tầng hầm, sau một vòng thì đi vào tầng hầm của tòa nhà cao tầng đối diện với nhà của Tạ Lê Thần.
Bảo vệ của ga ra chặn xe lại hỏi thăm, Vinh Kính không biết từ đâu rút ra giấy chứng nhận cho hắn xem. “Là cảnh sát. Chúng tôi nghi ngờ trong tòa lầu này có người buôn lậu thuốc phiện, không được phép tiết lộ, cứ làm như không biết gì cả - nếu không chúng tôi sẽ coi như  ngươi là đồng bọn của hắn.”
Tên bảo vệ há hốc mồm, trở lại phòng an ninh ngồi xuống, không dám cục cựa động đậy.
Tạ Lê Thần sờ cằm, đánh giá Vinh Kính: “Chậc… Câu làm việc cũng không tệ.”
Vinh Kính dừng xe lại để liếc người đồng nghiệp gà mờ một cái: “Tôi không hiểu vì cớ gì mà người ta lại coi trọng anh đến như thế; chứ theo tôi thì anh cũng đâu khác gì so với người thường a.”
Tạ Lê Thần nhếch miệng, cười nụ cười muốn-đánh-chết-một-người-nào-đó với Vinh Kính.
Sau khi xe hơi đỗ lại, ba người liền xuống xe. Lúc này, Vinh Kính không có ý định đi thang máy, mà đi thang bộ.
“Em không muốn đi thang bộ đâu!” Tạ Tảo Thần kéo kéo tay áo của  Tạ Lê Thần. “Anh hai ơi, cõng người ta đi mà!”
“Mày đi chết đi, muốn làm nũng thì đi kiếm Văn Đức của mày đó, đừng tìm tao!”  Tạ Lê Thần sừng sỏ gạt thằng em của mình ra một bên, sau đó lên lầu cùng Vinh Kính. Tạ Tảo Thần không biết làm gì đành phải đi theo phía sau.
May mắn làm sao, lần này Vinh Kính cũng không đi nhanh lắm, tới một tầng, cậu đứng lại và ra cửa sổ nhìn, sau đó đến một tầng khác thì cũng làm y như thế,… Cứ như vậy mà cho đến tầng 18. Tạ Tảo Thần chịu không nổi, dựa vào lan can than: “Mệt quá, mệt chết đi được mà.”
Vinh Kính dòm cánh cửa thoát hiểm của tầng 18 rồi đi vào. Ở đây không phải tòa nhà cao cấp như ở bên kia, chỉ là một khu dân cư bình thường; mỗi một tầng có khoảng mười hộ gia đình.
Vinh Kính nhìn nhìn một chút, sau đó đi đến cửa phòng 1804 rồi nhìn chằm chằm vào đó.
“Cậu đang làm cái quái gì thế?”  Tạ Lê thần cảm thấy khó hiểu, nhưng Vinh Kính nhẹ nhàng khoát tay chặn anh lại.
Bề ngoài thấy nó chỉ là một cánh cửa bình thường. Phòng ở đây, nếu có người thuê, chắc chắn cánh cửa phải thay đổi chứ - ví dụ như thay khóa chống trộm - chứ không ai ngu dùng lại cánh cửa cũ vì như thế rất dễ bị cạy mở. Suy tính như thế, cậu rút ra kết luận: Như vậy ở phòng này không có người ở lại.
Vinh Kính rút từ trong túi quần hai cây kẹp mà trên trên đầu của chúng có những cái móc kì lạ, rồi đút chúng vào ổ khóa.
Tạ Lê Thần nhíu mày… Cạy ổ khóa sao?
Quả nhiên, Vinh Kính chỉ nhẹ nhàng chuyển động hai cái thì đã cạy xong ổ khóa. Côm cốp hai tiếng…  Tạ Lê Thần và Tạ Tảo Thần chưa kịp hiểu chuyện gì, thì đã thấy cậu phang một cước đá cửa bay vào.
*Rầm*, cánh cửa bị đá văng.
Bên trong vang lên tiếng chén đĩa rơi loảng xoảng, từ bên trong một bóng người thất kinh đột ngột chạy ra.
Vinh Kính đạp chiếc ghế xoay bên cạnh mà vung vào bóng người kia. Chiếc ghế bay vút, vừa vặn đập thẳng vào chân của tên đó, khiến gã lảo đảo té đập mặt xuống sàn.
“Wow.” Tạ Lê Thần thốt lên, anh nhìn chiếc kính viễn vọng được đặt ở trên bệ cửa sổ cùng với số máy ảnh bên cạnh, thầm khen: “Mấy cái tên chó săn này lúc nào cũng đụng mặt với nhau chan chát, thật là cái thứ khoái chõ mũi vào chuyện nhà người ta mà.(1)”
“Hắn ta không phải là phóng viên đâu.” Vinh Kính đi qua, nhấc chân đạp cái tên không còn sức lực đang nằm sõng soài trên mặt đất kia. “Nói! Ai phái ngươi tới hả!?”
“Ôi… đau…. T-Tôi là phóng viên mà.” Tên đó giãy giụa phân bua.  “A không phải, tôi là f-fans, tôi rất ái mộ anh ta.”
“Nói láo!” Vinh Kính trực tiếp vạch trần hắn. “Đi làm việc này chỉ có bốn dạng người thôi: Một là paparazzi, nhưng các paparazzi bình thường đều được trang bị máy ảnh rất cao cấp, và sẽ ở đây không phải ngày một ngày hai, tất nhiên chuyện này phải sớm được đăng báo rồi. Hai là biến thái, nhưng nếu ngươi là một tên biến thái thứ thiệt thì khi gặp mục tiêu của mình sẽ không bỏ chạy như thế. Ba là sát thủ - loại này là ta biết rõ nhất - nên chắc chắn không thể là ngươi, đồ gà mờ chưa đủ trình … Cho nên ngươi chỉ có thể là loại thứ  bốn, thám tử  tư  đúng không? Nói, ai sai ngươi đến đây hả!?”
“Tôi… Tôi không biết gì cả mà, làm ơn tha …Ah!” Tên đó chưa kịp nói xong thì đã bị Vinh Kính giẫm thêm một cước nữa, đau đến không thở nổi nên chỉ có thể liều mạng lắc đầu.
Tạ Tảo Thần nói với Tạ Lê Thần:” Anh à, Vinh Kính lợi hại thật đó.”
Tạ Lê Thần câm nín nhìn theo.
“Nói!” Vinh Kính dần dần trở nên mất kiên nhẫn
“Haizz…” Tạ Lê Thần đột nhiên cười mỉm, anh tìm một chiếc ghế ngồi xuống và khoát tay ra vẻ lên mặt dạy đời: “Nói thật nha, cậu làm như thế rất OK, tôi không ý kiến. Nhưng, cũng có chút quá đáng đó… Thứ cho tôi nói thẳng, thì cái kiểu cậu  bắt người ta khai như vậy chả khác nào  là dạng ‘đầu óc ngu si tứ  chi phát triển’ ấy, nhưng nếu nói thế với một người thanh tú như cậu,  thật sự là…”
Anh có ý gì?” Vinh Kính nhíu mày.
“Aw… Cậu tức à?” Tạ Lê Thần tựa hồ cao hứng, đứng lên khoát khoát tay về phía Vinh Kính - ý bảo cậu tới mà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ấy mà.
Vinh Kính thả người nọ ra, đi đến bên cạnh Tạ Lê Thần.
Tạ Lê thần ghé sát vào người Vinh Kính mà nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta đánh cược với nhau đi: Cược rằng tôi có thể làm cho hắn mở miệng khai trong vòng ba phút.”
Vinh Kính vẻ mặt hoài nghi nhìn anh.
“Nếu tôi làm không được, tôi sẽ bảo Khoa Lạc loại cậu ra… Và như thế thì tôi và cậu chả còn quan hệ gì với nhau nữa sất.”
Với điều kiện mê người này của Tạ Lê Thần, Vinh Kính có chút phân vân, khoảng ba giây, cậu gật đầu. “Được.”
“Ah.” Tạ Lê Thần cười. “Sao cậu không hỏi tôi rằng: Nếu tôi thắng thì sẽ bắt cậu làm gì chứ? Hay là… Chỉ cần tôi thắng thì muốn sai cậu làm bất cứ  điều gì cũng được, đúng không?”
Vinh Kính xoay mặt nhìn thẳng vào mặt anh:” Hắn ta được thuê, tất nhiên thám tử tư không bao giờ được tiết lộ thông tin của khách hàng - nếu nói ra thì đừng bao giờ mong có thể trở lại hành nghề nữa! Mà so với việc vứt bỏ chén cơm này thì chuyện khởi tố chỉ là chuyện nhỏ như con kiến mà thôi. Nếu hắn nói mình chỉ là một tên fan cuồng đang theo đuổi cậu, thì bất quá bị giam giữ vài ngày rồi phạt một khoản tiền nhỏ,  sau này làm thêm vài phi vụ chụp ảnh lén hay gì gì đó nữa cũng đủ cho hắn kiếm lời lại rồi.”
Tạ Lê Thần nhún vai:” Uhuh… Nói như vậy, có nghĩa cậu chắc chắn rằng tôi sẽ thua à?”
“Đương nhiên.” Vinh Kính rất tự tin về câu trả lời của mình
“Ok!” Tạ Lê Thần vui vẻ nheo mắt lại và vỗ vỗ vai Vinh Kính. “Tôi cứ nghĩ rằng chỉ nên phạt cậu làm cái gì đó nhẹ nhàng thôi, vì dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt mà. Tuy nhiên, đáng buồn thay cho sự kiêu ngạo vô cùng đáng yêu của cậu… Cho nên tôi quyết định… Nên trừng phạt cậu một cách tàn nhẫn nhất.” Nói xong, anh đút hai tay vào túi, đi đến trước mặt người nọ
Gã ta đã ngồi dậy, nhìn sơ sơ thì cũng còn rất trẻ - khoảng chừng 20 tuổi – trên người mặc một chiếc áo khoác màu đen cùng với bộ quần áo cao bồi bên trong.
“Cậu không phải là thám tử tư.” Tạ lê Thần đi qua, kéo ghế ngồi xuống: “Nào, tên gì?”
Người nọ không chịu trả lời.
“Um… Để tôi đoán, cậu là sinh viên à? Xem ra cũng có chút cao ngạo nha, chắc chắn là hiểu rất rõ về luật nên không hoảng hốt chứ gì…Học ở một trường đại học danh tiếng?”
Lông mày của nam sinh có chút động, xem ra là Tạ Lê Thần đã đoán đúng.
“Quần áo rất sạch sẽ, giống như thường xuyên được giặt vậy. Có lẽ điều kiện kinh tế trong nhà khó khăn, do cần học phí mà cảm thấy phải đi rửa chén đĩa thì quá nhục nên phải chạy đến văn phòng thám tử  tư  xin hỗ trợ phần phụ trách theo dõi cùng chụp ảnh. Mà chắc cậu cũng theo ngành nhiếp ảnh nên mới có loại máy móc chuyên nghiệp này a, rất khó kiếm đó.” Nói xong, Tạ Lê Thần ngửi ngửi một chút lên người gã, rồi nói tiếp. “Trên người… có nước hoa, mà dụng cụ nhiếp ảnh cũng được bảo trì rất tốt, đã vậy cũng có chút nhan sắc, tuy nhiên gia đình cũng không khá giả gì mấy… Chắc hẳn là được một người phụ nữ có chồng nào đó bao dưỡng rồi, đúng không?

Tạ Lê Thần vừa nói xong thì đã thấy gương mặt của tên trẻ tuổi đó không còn một hột máu.
“Chiếc dây chuyền trên cổ của cậu là một loại trang sức rất quý, loại sản phẩm này thường có số hiệu sản phẩm. Nói cách khác, chỉ cần tốn một chút công sức để điều tra người đặt hàng… Thì sẽ tìm ra người phụ nữ  bao dưỡng cậu rồi~”
Nói đến đây, đột nhiên sắc mặt của Tạ Lê Thần thay đổi hoàn toàn, như vừa đóng vai biến thái chưa lâu nên vẫn chưa quên hết biểu cảm của nhân vật, đã thế lại vừa đúng lúc lôi ra sử dụng lại. Anh nở một nụ cười âm trầm khiến cho tên nam sinh nuốt một ngụm nước bọt. Sau đó, đột nhiên Tạ Lê Thần một cước đạp đổ cái giá ba chân mà gã dùng để chống  máy ảnh. Chưa kịp để gã khôi phục tinh thần lại, anh sấn tới, nói nhỏ vào lỗ tai gã: “Ta sẽ đem chuyện này cùng với lý lịch gia đình ngươi cho chồng của người phụ nữ  đó biết, sau đó đem chuyện của ngươi và người phụ nữ đó công khai cho trường của nhà ngươi…Để xem ngươi còn có thể giữ được cái mạng chó này của ngươi hay không?
Nam sinh kia hít sâu một hơi, khắc khoải cầu xin anh: “Xin đừng… Xin anh đừng làm như thế mà…”
“Tôi cho cậu hai lựa chọn.” Sắc mặt của Tạ Lê Thần khôi phục lại như bình thường, anh vỗ vỗ bả vai hắn một cách thân thiện. “Bây giờ cậu mau nói cho tôi sự thật, thì tôi sẽ giữ cái bí mật nho nhỏ này giữa hai chúng ta, chưa kể còn cho cậu một khoản tiền để cậu đi du học. Câu nghĩ sao? Tôi cho cậu ba giây để suy nghĩ. 1…2…”
“Đ-Được!” Nam sinh nhanh chóng gật đầu:” Tôi nói!”
Tạ Lê Thần hướng mi tới người em yêu dấu. Tạ Tảo Thần nhìn đồng hồ, nói với vẻ thán phục: “2 phút 30 giây.”
Vinh Kính nghiến răng ken két, cậu hung hăng nhìn trừng trừng Tạ Lê Thần.
“Ha ha ha.” Tạ Lê Thần dương dương tự đắc đứng lên, chậm rãi đến bên cạnh Vinh Kính: “Thấy sao hả? Chịu thua chưa cưng?”
Vinh Kính quắc mắt đầy vẻ hận thù: “ Đồ… hèn… hạ!
Tạ Lê Thần nhún vai nói: “Có sao đâu, dù gì tôi cũng thắng rồi.”
“…Anh… Muốn gì?” Vinh Kính đành phải nuốt cục hận mà phó mặc cho số phận thôi. Dù sao thì cũng đã thua người ta rồi – nghĩ thế, cậu dám cá rằng cái tên hèn hạ vô sỉ Tạ Lê Thần này sẽ nghĩ ra biện pháp ác độc nhất để hành hạ cậu đây.
“Ây chà chà, để tôi suy nghĩ cái đã…” Tạ Lê Thần bắt đầu thừa nước đục thả câu.
“…Cùng lắm thì tôi sẽ không gọi anh là Tả Lập Đình…?” Vinh Kính cố gắng hòa hoãn để cứu thân.
“Chậc chậc… Cậu nhắc tôi mới nhớ nha, cái này cũng nên tính sổ luôn chứ.” Tạ Lê Thần tà ác cười, anh đến gần Vinh Kính rồi nói nhỏ vào tai cậu một câu:” Tôi muốn cậu…. Lột sạch quần áo… Sau đó thay bộ đồ con thỏ vào…”
Vinh Kính mở to hai mắt: “…Con thỏ?”
“Ừ.” Tạ Lê Thần nhìn vào mắt cậu:” Là cái bộ liền thân màu trắng sữa, có hai cái lỗ tai thỏ và cái đuôi xù ấy …. Câu mặc bộ đó vào, sau đó nhảy “Vũ điệu con thỏ” cho tôi xem.”
Sắc mặt của Vinh Kính lập tức tái xanh.
“Pffahahahaha!” Tạ Lê Thần che miệng cười, dùng cùi chỏ chọc chọc Vinh Kính: “Tôi muốn có quay phim quay lại cảnh đó nữa nha, không biết đến lúc đó sẽ như thế nào nhỉ…. Chắc là sẽ vui lắm đây! MuahahAHAHAHA!”
--------------------------------------

(1)Nguyên văn là vô khổng bất nhập, có nghĩa là cái gì cũng nhúng tay vào, gần giống với câu chõ mũi vào chuyện của người khác ấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét