Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên chương 4

Chương 4

Còn ba hàng để trống trên tấm bia đá kia… Thực sự  còn điều gì ẩn khuất trong chuyện này?
“Mèo ngốc, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Triển Chiêu không trả lời.  Vụ án Đường Môn đã qua lâu như vậy rồi, thế nhưng bây giờ đã trở lại, trên giang hồ, đã có rất nhiều người liên tiếp chết dưới tuyệt học của Đường Môn. Như vậy… Đường Môn trở lại để báo thù.
Nhưng… điều đáng nói ở đây chính là…. Những con người đã chết dưới tuyệt học của Đường Môn, họ rõ ràng  là những người dân vô tội mà…Nhự vậy, chuyện này rốt cuộc là sao?
Bạch Ngọc Đường thấy anh  đang nhíu mày suy nghĩ, hắn ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai anh, sau đó cười:
“ Miêu đại nhân nếu không muốn xuống thì ta xuống trước vậy!.” Dứt lời bèn đi trước.
Nhìn thân ảnh của Bạch Ngọc Đường đang dần dần tiêu thất trong bóng tối, Triển Chiêu đột nhiên cảm nhận được có điều gì nguy hiểm đang rình rập quanh đây, với cảm giác bất an đó, anh thả người nhảy theo hắn. Chân vừa chạm đến mặt đất, bốn bề là một mảnh u tối, Triển Chiêu mở hỏa tập lên để đốt lửa. Ánh sáng của ngọn đuốc dần xua tan bóng tối, Triển Chiêu nhìn thấy, ở một góc không xa lắm, Bạch Ngọc Đường đang đứng ở đó, vừa thấy mình, hắn liền nở một nụ cười vô cùng tiêu sái.
Triển Chiêu đỡ trán, thầm than: Cái con chuột này, tính nết vẫn xấu như vậy a~~
Nói một chút về lúc nãy, khi Bạch Ngọc Đường vừa xuống đây, cũng như Triển Chiêu, chỉ thấy bốn bề là một mảnh âm u. Hắn thầm nghĩ: Chắc lát nữa con mèo cũng xuống đây thôi, dám cá trên người hắn có mang theo hỏa tập, mình đứng đây đợi một chút nào~~
Triển Chiêu đến trước mặt của Bạch Ngọc Đường, đột nhiên, anh đem đuốc dí sát vào hắn, Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn anh, anh liếc hắn một cái, ý bảo… Đi theo đi…, rồi đi thẳng.
Bạch Ngọc Đưỡng hít một ngụm khí lạnh: Cái con mèo này…Cái đồ tiểu nhân có thù tất báo này! Trong bóng đêm sợ mình không nhìn rõ,  thế là hắn xem thường mà đốt lửa lên! Cái gì mà khoan dung rộng lượng chứ, đều là không biết tính của con mèo này thối lắm thôi!
Căm giận đuổi theo Triển Chiêu, trong đầu hắn lúc này đang suy nghĩ sau chuyện này nên tính sổ với con mèo như thế nào đây, đội nhiên ở phía sau vang lên một tiếng nổ *Ầm*. Giựt mình, cả hai quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa động nay đã bị một tảng đá to lơn che lấp, hai người liếc mắt nhìn  nhau
Quả nhiên, có điều gì đó rất cổ quái…
Bạch Ngọc Đường khoanh tay nói:
"Thật là, mỗi lần ở cùng một chỗ với con mèo nhà ngươi thì chả bao giờ gặp chuyện gì tốt cả, lúc thì rơi xuống nước, lần trước là nhảy núi, bây giờ lại bị vây trong thạch động này, ta thấy là chỉ còn việc nhảy qua hố lửa là chưa làm thôi!”
Triển Chiêu không muốn cùng hắn tranh luận vào lúc này, anh xoay người, đi thẳng vào địa đạo.
“Miêu Nhi, ngươi có biết đường đi ra không đó?”
“Ta cũng không biết nữa!”
“Vậy mà ngươi còn đi lung tung hả?”
“Vậy theo ý của Bạch huynh là... Chúng ta nên đứng đây mà không lo tìm đường ra khỏi cự thạch này à?”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhận ra rằng, dưới bề ngoài ôn nhu, kỳ thực miệng lưỡi của Triển Chiêu cũng vô cùng sắc nhọn, đến mức khiến người ta phải căm ghét!
Hắn đi sau Triển Chiêu, trong lòng cảm thấy rất tức giận.
Sớm biết vậy thì hồi trước đi theo nhị ca học vài chiêu rồi, ít ra vừa rồi cũng không bị mất mặt như thế!
Thạch động cao ngang tầm người, lối đi hẹp, chỉ đủ cho hai người đi, khúc chiết không chừng, nhưng càng về sau  con đường càng rộng ra. Hai người cảm thấy có chút quái lạ, tại sao lại làm một con đường lớn như thế, thật phí công! (1)
Đi thêm khoảng một đoạn nữa, bỗng nhiên ở phía trước truyền đến những tia sáng, nguyên lai là các vách tường ở bốn phía đều khảm không ít Dạ Minh Châu không ngừng truyền đến những tia sáng mỏng manh. Đột nhiên, Triển Chiêu đứng lại, Bạch Ngọc Đường do mải nhìn những hạt minh châu nên không để ý, suýt chút nữa là đụng vào lưng của Triển Chiêu.
“Uy, Triển Chiêu, ngươi sao ngừng lại mà không thèm báo trước một tiếng vậy? Nếu muốn chiếm tiện nghi của Bạch gia ta thì cũng đừng…”
Bạch Ngọc Đường ớ khẩu, chỉ thấy  Triển Chiêu chậm rãi quay đầu lại, cười nói:
“Vậy theo ý của Bạch huynh thì…. Chúng ta nên đi đường nào?”
Bạch Ngọc Đường nhìn thế cục ở trước mắt, nhíu mày. Nơi này có bảy con đường, mà tại mỗi ngã, lại chia thành những ngã rẽ nhỏ, quả thật là…. Vô cùng phức tạp
Mà bảy con đường này, có lẽ chỉ có một con đường là dẫn ra bên ngoài, hay cũng có thể là tất cả, nhưng có khi tất cả đều là tử lộ.
Bạch Ngọc Đường tuy có chút hiểu biết về kỳ môn trận pháp, nhưng con đường phía trước này lại không có nửa điểm gì là một trận pháp cả, cho nên nhất thời cảm thấy có chút lúng túng.
Khi hắn định tiến lên tinh tế nghiên cứu một chút, đột  nhiên vang lên tiếng bước chân, hai người lập tức cảnh giác.
Trong địa đạo này, còn có một người nữa!
Chỉ thấy con đường ở phía bên trái xuất hiện một hồng y nữ tử , thoạt nhìn chắc khoảng 28 tuổi, cô có một đôi mắt to, trong suốt như thủy tinh, bộ dáng có thể nói là vô cùng khả ái. Trên lưng cô đeo một cái sọt thuốc, trong sọt chứa rất nhiều loại dược thảo, bên hông còn giắt theo một cái liềm, xem  chừng là người đi hái thuốc trở về đây mà.
Quay lại? Hay nói?
Cô gái ban đầu nhìn thấy hai người cũng có chút sửng sốt, nhưng sau đó lại cười rộ lên, nói:
“Hai vị đang lạc đường à?” Giọng nói dịu dàng êm tai.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy cô gái này có chút kì lạ, nhưng hắn vẫn nở một nụ cười:
“Đúng vậy a! Chúng tôi định lên núi tìm bằng hữu, chẳng may lạc đường, phiền cô nương có thể giúp chúng tôi ra khỏi đây được hay chăng?”
Triển Chiêu trong bụng thầm trợn mắt, cái con chuột này, nói dối cũng phải biết lựa lời mà nói chứ, nào có ai vào địa đạo để lạc đâu chứ?
Cô gái kia khồng hề có chút nào nghi ngờ cả, trái lại khanh khách cười nói.
“Vị công tử này thật biết đùa quá đi! Dẫn đường sao? Chuyện nhỏ, mời hai vị theo ta!”
Thanh âm phảng phất như tiếng hoàng anh, nói xong, cô bước vào một con đường.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thầm trao đổi một ánh mắt, sau đó đuổi theo.
                                                                       
Cả con đường,  ba người không hề nói chuyện với nhau, cô gái kia có vẻ rất nhiệt tình, khi đi đến một lộ khẩu thì có chút chần chờ chuyển sang một con đường khác, Triển Bạch hai người dần chậm cước bộ lại, tùy thời chuẩn bị ứng biến.
Nữ tử  đi được vài bước đột nhiên lên tiếng hỏi:
“Người bằng hữu mà hai vị muốn tìm có phải là họ Đường hay không?”
Trong lòng Triển Chiêu có chút chấn động, nhưng bên ngoài vẫn cươi, nói:
“Cô nương cũng mang họ Đường à?”
“Ha ha, Triển đại nhân quả nhiên thật thông minh.” Cô gái xoay ngời, vẫn như cũ cười hì hì.
Triển Chiêu không nói gì, đối phương đã biết thân phận của mình rồi, như vậy… Chuyện mình và Bạch Ngọc Đường bị lạc trong địa đạo, rõ ràng đã được tính kế từ trước.
-----------------------
(1) Khúc này ta chém đại

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét